BÁC SĨ JEKYLL VÀ ÔNG HYDE - Trang 49

Ông luật sư thốt lên, vô cùng sợ hãi và vì thế có vẻ rất bực bội: “Gian trá!
Gian trá cái gì? Nói thế là có ý gì?”

Câu trả lời là: “Tôi không dám nói, thưa ông, nhưng mời ông đi với tôi để
xem tận mắt được không?”

Câu trả lời duy nhất của ông Utterson là đứng lên lấy mũ và áo choàng,
nhưng ông ngạc nhiên quan sát vẻ vô cùng nhẹ nhõm hiện ra trên mặt
người quản gia, và có lẽ cũng ngạc nhiên không kém khi anh ta đặt ly rượu
vang còn nguyên chưa nếm xuống để đi theo.

Thời tiết đêm tháng Ba bời bời lạnh giá, vầng trăng xanh xao nằm như bị
gió thổi lật nghiêng cùng với làn mây mịn màng mờ đục tả tơi bay. Gió thổi
khiến việc nói chuyện thành ra khó khăn và máu dâng lốm đốm lên mặt.
Hơn nữa, có vẻ như gió quét phố xá sạch người qua lại một cách lạ thường,
vì ông Utterson nghĩ ông chưa bao giờ thấy khu vực này ở Luân Đôn lại
vắng tanh như thế. Ông mong nó khác đi, cả đời ông chưa bao giờ bỗng
muốn thấy và muốn chạm tới người đi cùng với mình như thế; vì dù cố
cưỡng lại đến đâu, tâm trí ông vẫn nảy sinh dự cảm sẽ có tai họa ghê hồn.
Quảng trường đầy gió và bụi lúc họ đến nơi, đám cây xơ xác trong vườn
đang quất mình lên hàng rào. Poole vẫn luôn đi trước một hai bước trên
suốt đoạn đường, bây giờ anh dừng lại giữa vỉa hè, và mặc dù thời tiết lạnh
cắt da, anh giở mũ ra lau trán bằng chiếc khăn tay màu đỏ trong túi áo.
Nhưng dù đi vội vàng, anh không có một giọt mồ hôi nào để lau, mà chỉ là
lau đi nỗi thống khổ nghẹt thở nào đó, vì mặt anh trắng bệch và giọng anh
khàn khàn đứt quãng.

Anh nói: “Ồ, thưa ông, mình tới đây rồi, xin Chúa đừng để xảy ra tai họa
gì.”

Ông luật sư nói: “Cầu mong là như thế, Poole.”

Sau đó người quản gia gõ cửa với một cử chỉ rất thận trọng. Cửa mở song
vẫn còn cài dây xích, và một giọng từ bên trong hỏi: “Ông đấy à, Poole?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.