BÁC SĨ JEKYLL VÀ ÔNG HYDE - Trang 56

gần hơn chút nữa - chú tâm nghe thật kỹ, ông Utterson, cho tôi biết đó có
phải là bước chân của bác sĩ không?”

Bước chân đặt nhẹ và kỳ lạ, hơi nhún nhảy, cho dù nó đi rất chậm. Nó thật
khác với tiếng chân nặng nề kẽo kẹt của Henry Jekyll. Utterson thở dài, ông
hỏi: “Không bao giờ có cái gì khác à?”

Poole gật đầu nói: “Một lần, một lần tôi nghe nó khóc!”

Ông luật sư chợt cảm thấy sợ run, ông nói: “Khóc? Khóc thế nào?”

Người quản gia nói: “Khóc như đàn bà hay như một linh hồn bơ vơ. Tôi bỏ
đi mà tim nặng trĩu, đến nỗi chính tôi cũng muốn khóc.”

Nhưng bây giờ mười phút sắp chấm dứt. Poole bới cây rìu bên dưới đống
rơm dùng để đóng gói, đặt ngọn nến lên cái bàn gần nhất để chiếu sáng cho
họ lúc tấn công. Rồi họ nín thở tiến lại gần nơi tiếng chân nhẫn nại ấy vẫn
đi tới đi lui, đi tới đi lui trong đêm khuya tĩnh mịch.

Utterson gọi lớn: “Jekyll, tôi yêu cầu được gặp ông.” Ông ngừng một lát,
nhưng không có tiếng trả lời. Ông nói tiếp: “Tôi báo trước cho ông, chúng
tôi đã nghi ngờ, tôi phải và sẽ gặp ông, nếu không bằng cách hòa nhã thì
bằng cách thô lỗ - nếu không được ông đồng ý thì bằng vũ lực!”

Giọng người nói: “Utterson, vì Chúa, hãy thương tôi!”

Utterson thốt lên: “A, không phải giọng của Jekyll - giọng của Hyde! Phá
cửa, Poole!”

Poole vung cây rìu qua vai, nhát bổ làm rung chuyển tòa nhà, cánh cửa bọc
vải len đỏ nảy bật ghì lên ổ khóa và bản lề. Trong phòng vang ra một tiếng
rít thảm não như tiếng kêu kinh hoàng của loài thú. Cây rìu lại vung lên,
các phiến gỗ lại vỡ ầm ầm và khung cửa rung bần bật. Bốn lần giáng
xuống, nhưng gỗ cứng và các mối nối cực kỳ vững chắc nên đến lần thứ
năm ổ khóa mới bật tung và cánh cửa vỡ nát đổ vào trong lên mặt thảm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.