BÁC SĨ JEKYLL VÀ ÔNG HYDE - Trang 78

cách viết nghiêng theo chiều ngược lại, tôi nghĩ mình nằm ngoài tầm tay
của số phận.

Khoảng hai tháng trước khi Huân tước Danvers bị giết chết, một lần tôi
mạo hiểm ra ngoài đến khuya mới trở về, và hôm sau thức giấc trên giường
với những cảm giác hơi lạ lùng. Tôi cố nhìn quanh mình, tôi cố nhìn bàn
ghế tao nhã và căn phòng bề thế của mình ở quảng trường, tôi cố nhận ra
mẫu vẽ trên màn giường ngủ và kiểu dáng của khung giường gỗ gụ, nhưng
tất cả đều vô ích. Có điều gì vẫn cứ khăng khăng rằng tôi không ở nơi tôi
đang ở, rằng tôi không thức dậy nơi tôi hình như đang thức dậy, mà đang ở
trong căn phòng nhỏ tại khu Soho nơi tôi thường ngủ trong cơ thể của
Edward Hyde. Tôi mỉm cười với chính mình, và trong tâm lý đó tôi bắt đầu
uể oải cật vấn những yếu tố của ảo giác này, thỉnh thoảng ngay cả khi đang
làm vậy, tôi lại thiếp vào giấc ngủ dễ chịu của buổi sáng. Tôi vẫn chập chờn
như thế, và trong một khoảnh khắc tỉnh táo hơn, mắt tôi nhìn xuống bàn tay
mình. Ồ, bàn tay của Henry Jekyll (như ông thường nhận xét) có hình dáng
và kích thước của bàn tay bác sĩ: lớn, chắc, trắng và đẹp. Nhưng bây giờ tôi
đang thấy, khá rõ trong ánh sáng vàng vọt của buổi ban mai giữa Luân Đôn,
bàn tay hơi nắm lại trên vải trải giường, nó gầy gò, gân guốc, xương xẩu,
thâm tái và sạm màu vì lông mọc ngăm ngăm. Đó là bàn tay của Edward
Hyde.

Tôi chắc đã đăm đăm nhìn nó gần nửa phút, chìm vào trạng thái tuyệt đối
bàng hoàng đờ đẫn, cho tới khi nỗi khiếp sợ bỗng giật mình choàng tỉnh
trong lồng ngực tôi như nghe tiếng chiêng gõ, và tôi phóng ra khỏi giường
chạy tới tấm gương. Khi mắt tôi nhìn thấy, máu tôi loãng đi và lạnh dữ dội.
Đúng, lúc đi ngủ tôi là Henry Jekyll, lúc thức dậy tôi là Edward Hyde. Làm
sao giải thích được điều này? Tôi tự hỏi mình. Khi ấy một nỗi khiếp sợ nữa
lao tới: làm sao cứu chữa? Trời đã sáng hẳn, những người giúp việc đã
thức. Tất cả thuốc của tôi cất bên phòng làm việc, cách nơi tôi đang đứng
trong khiếp sợ một đoạn đường dài - xuống hai cầu thang, ra lối đi phía sau,
băng ngang ngõ cụt trống trải, và qua giảng đường giải phẫu. Thật ra tôi có
thể che mặt, nhưng để làm gì khi tôi không thể che giấu vóc dáng đã biến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.