BÁC SĨ ZHIVAGO - Trang 115

Nàng kinh ngạc trước một quả dưa hấu khổng lồ đặt trên bàn trong buồng
khách sạn. Đó là quà của Komarovski mừng ba mẹ con nàng dọn đến nhà
mởi. Lara có cảm tưởng quả dưa ấy tượng trưng quyền thế và sự giàu sang
của Komarovski. Khi ông ta dùng dao bổ ra làm đôi cái vật lạ lùng, hòn
trĩnh, màu xanh đen, có khối ruột màu hồng mát lạnh, ngọt như đường ấy,
Lara sợ đứng tim, nhưng nàng không dám từ chối.
Nàng miễn cưỡng ép mình nuốt những miếng dưa hồng hồng, thơm thơm
cứ tắc nghẹn ở cổ nàng vì nàng quá lo sợ. Và chính cái sự rụt rè e lệ ấy của
nàng trước thứ đồ ăn đắt tiền và cảnh thành phố ban đêm sau này đã lặp lại
trong thái độ rụt rè e lệ trước Komarovski. Nó là nguyên nhân chính của
mọi việc tiếp diễn sau đó. Nhưng hiện giờ thì hắn khác hẳn, đến mức khó
nhận ra. Hắn không đòi hòi gì cả, không tìm cách làm cho nàng phải nhớ
đến hắn, thậm chí cũng chẳng mấy khi ló mặt. Hắn cứ từ đằng xa, thường
xuyên đề nghị được giúp đỡ nàng một cách rất cao thượng.
Cuộc đến thăm của ông Kologrivov thì khác hẳn. Lara rất mừng khi ông
tới. Vị khách chiếm hết nửa căn phòng bằng cái nhìn rạng rỡ và nụ cười
thông minh, không phải vì tầm vóc cao lớn, mà là nhờ tài năng và sự hoạt
bát của ông. Căn phòng như trở nên chật hẹp hơn. Ông ngồi bên giường
Lara, hai bàn tay xoa xoa vào nhau. Khi ông bị gọi lên gặp Chính phủ ở
Petersburg, ông nói chuyện với các quan chức già đời cứ như nói với những
cậu học trò lớp sơ đẳng nghịch ngợm. Còn ở đây, cô gái đang nằm trên
giường bệnh trước mặt ông mới đây còn là một phần của tổ ấm gia đình
ông, gần như là con gái của ông. Cũng như đối với mọi người trong gia
đình, đối với nàng ông chỉ cẩn trao đổi những cái nhìn là lời lẽ theo kiểu
thoảng qua và tức thời (chính đó là điểm ý vị tuyệt diệu của sự tiếp xúc cô
đọng, có hồn, và cả đôi bên đều hiểu thê). Ông vốn không thể đắn đo và
lạnh nhạt trong cách đối xử với Lara, như với một người lởn. Ông chưa biết
nói sao để khiến nàng khỏi phật ý, và ông đã tươi cười bảo nàng như nói
với một đứa bé:
- Bà làm cái trò gì thế hở bà? Cái tấn kịch to chuyện ấy có được tích sự gì
đâu? - ông ngừng lời, đưa mắt nhìn các vết ẩm trên trần nhà và trên lớp
giấy hoa bồi tường. Rồi ông nói tiếp, lắc đầu có vẻ trách móc - Ở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.