cách về gặp gia quyến ở thành phố Crestovodvigien.
Những cảnh tượng ấy gây ra ấn tượng về một cái gì không phải ở dưới trần
gian này, mà là những mảnh vụn của sự sống trên các hành tinh khác bị đưa
đến trái đất do một sự lầm lẫn nào đó. Và chỉ có thiên nhiên là vẫn trung
thành với lịch sử, phô ra trước tầm mắt đúng như các hoạ sĩ thời hiện đại
vẫn miêu tả.
Những buổi chiều mùa đông êm ả, màu xám bạc, màu hồng sẫm. Những
ngọn bạch dương đen và mảnh như các nét vẽ trên nền trời hoàng hôn.
Những dòng suối đen chảy dưới lớp băng mỏng màu khói xám, giữa hai bờ
tuyết chất cao như núi đang bị dòng nước đen chảy bên dưới xói mòn. Một
buổi chiều như thế, một buổi chiều lạnh giá, màu xám nhạt, buồn như liễu
rủ, hứa hẹn sẽ buông xuống, trước toà nhà có tượng ở thành phố Yuratin.
Bác sĩ Zhigavo đã định bước tới sát bức tường đá của toà nhà để đọc các
bản cáo thị của chính phủ. Nhưng mắt chàng lại cứ luôn luôn hướng sang
phía đối diện, ngước lên nhìn mấy ô cửa sổ tầng hai của ngôi nhà bên ấy.
Mấy cái cửa sổ nhìn ra đường ấy có dạo đã được quét phấn trắng. Trong hai
căn phòng ở phía sau các cửa sổ ấy kê đầy các thứ đồ gỗ của người chủ cũ.
Mặc dù giá rét vẫn còn phủ một lớp băng mỏng trong suốt ở phần dưới cửa
kính, song rõ ràng hiện giờ lớp phấn đã được chùi sạch. Sự thay đổi ấy có
nghĩa gì? Chủ cũ đã về chăng? Hay Lara đã dọn đi, bây giờ nhà ấy có
những người khác ở và mọi thứ không còn như trước?
Zhivago không thể yên tâm khi chưa biết những điều đó. Chàng không chế
ngự được sự hồi hộp. Chàng bèn qua đường, bước vô cổng chính vào nhà
và bắt đầu leo lên cái cầu thang quen thuộc, vô cùng thân thiết đối với tâm
hồn chàng. Đã bao lần, ở khu căn cứ du kích, chàng vẫn hình dung các bậc
thang đúc bằng gang, với các lỗ trống hình hoa văn mà chàng không sao
quên được. Ngày xưa đến khúc quanh, khi nhìn xuống chân, qua các lỗ
trống ấy, chàng thấy dưới gầm cầu thang những chiếc thùng xách nước và
chậu thau hư cùng mấy cái ghế gãy chân vứt lăn lóc. Bây giờ chàng thấy
vẫn y nguyên như vậy. Không có gì thay đổi, tất cả vẫn như cũ. Zhivago
gần như biết ơn cái cầu thang vì sự trung thành của nó với quá khứ.
Dạo trước, ngoài cửa sổ có một cái chuông, nhưng nó đã hư, không còn kêu