BACH DA HANH - Trang 155

Tomohiko có cảm giác ánh mắt cô ta giống như máy photocopy,
nhanh chóng quét một lượt từ đầu đến chân hai người bọn cậu.

“Bạn cậu à?” Người phụ nữ nói với Kirihara.

“Vâng, cả hai. Ngon trai chứ?”

Nge cậu nói vậy, người phụ nữ bật cười khanh khách, nói một

tiếng “Mời”, rồi mở cánh cửa rộng ra thêm nữa. Tomohiko theo
Kirihara vào trong nhà, qua tiền sảnh là bếp. Trong bếp có bàn ăn và
ghế, nhưng ngoài một chiếc giá cố định ra thì không có tủ chạn bát,
dụng cụ để nấu nướng cũng không. Chiếc tủ lạnh nhỏ cho một
người dùng và lò vi sóng đặt bên trên hoàn toàn không chút sức
sống. Tomohiko suy đoán, căn nhà này bình thường không có người
ở, chỉ thuê để dùng với mục đích khác. Người phụ nữ tóc ngắn mở
một cánh cửa kiểu Nhật. Có hai gian phòng kiểu Nhật rộng khoảng
sáu chiếu, nhưng cửa kéo ngăn giữa hai phòng đã được tháo ra, tạo
thành một gian phòng dài hẹp, cuối phòng kê một chiếc giường.
Giữa phòng có một cái ti vi, trước ti vi có hai người phụ nữ khác
đang ngồi. Một người rất gầy, mái tóc nâu buộc đuôi ngựa, nhưng
phần ngực của chiếc váy dài dệt kim gồ lên đầy đặn. Người còn lại
mặc mini jupe bò, áo khoác bò, gương mặt tròn, mái tóc dài đến vai
uốn xoăn nhẹ. Trong ba người, gương mặt cô ta trông có vẻ giản dị
nhất, cũng có thể là vì hai người còn lại trang điểm quá đậm.

“Sao mà chậm thế?” Người phụ nữ buộc tóc đuôi ngựa nói với

Kirihara, nhưng giọng điệu chẳng hề có vẻ giận dỗi.

“Em xin lỗi, có rất nhiều chuyện phải tiến hành từng bước một

mà.” Kirihara cười cười.

“Chuyện gì chứ? Chắc là giải thích với các cậu ấy rằng ở đây có

mấy bà già lắm chuyện thế nào đang đợi phải không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.