BACH DA HANH - Trang 153

“Trên đời này nhiều người khác thường lắm, không cần để tâm

làm gì. Người ta đã muốn đưa, thì khỏi phải khách sáo cứ nhận là
được rồi.”

“Tại sao cậu lại bảo tớ và Murashita?”

“Vì các cậu đẹp trai, còn phải hỏi nữa à? Chẳng phải chính cậu

cũng nghĩ thế sao?”

Kirihara nói thẳng tuột ra như thế, Tomohiko không biết nên

trả lời thế nào. Đúng là cậu cho rằng với gương mặt như của mình,
muốn tham gia vào giới nghệ thuật biểu diễn không phải chuyện
khó khăn gì, đồng thời cậu cũng rất tự tin với thân hình mình sở
hữu.

“Tớ đã nói rồi còn gì, công việc này không phải ai cũng làm

được đâu.” Nói đoạn, Kirihara gật đầu như tự nhủ.

“Cậu đã nói, họ không phải mấy bà già?” Murashita hình như

vẫn nhớ lời Kirihara nói trong quán cà phê, bèn xác nhận lại lần nữa.

Kirihara tủm tỉm.

“Không phải bà già, nhưng cũng không phải thiếu phụ hai

mươi mấy tuổi đâu, khoảng ba bốn mươi gì đấy.”

“Nói gì với các bà cô ấy bây giờ?” Tomohiko thật sự lo lắng.

“Cậu không cần phải nghĩ, đằng nào thì cũng chỉ nói mấy

chuyện vớ va vớ vẩn thôi. Phải rồi, lúc xuống tàu thì chải đầu lại
một chút, xịt ít keo bọt vào cho khỏi rối bù lên.”

“Tớ không mang mấy thứ đó.” Tomohiko nói.

Nghe vậy, Kirihara mở cái ba lô thể thao của mình ra cho cậu

ta xem. Bên trong có lược và keo xịt tóc. Cậu ta còn có cả máy sấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.