BACH DA HANH - Trang 172

“Bữa tối?” Cô hỏi.

Cậu ta không trả lời, hình như sực nhớ ra gì đó, giơ một lon bia

lên. “Uống không?”

“À... thôi.”

“Ờ.” Cậu ta giật khoen nắp, bọt bia màu trắng trào ra. Cậu ta

hớp lấy đám bọt đó, vẻ như không có việc gì của cô nữa.

“Chuyện kia... cậu không giận chứ?” Namie hỏi, “Chuyện tôi

tự tiện vào nhà ấy.”

Ryo ngẩng lên nhìn cô.

“Ờ, ừm.” Nói rồi cậu ta mở nắp hộp cơm ra.

Thực ra, Namie hoàn toàn có thể rời khỏi đây ngay lập tức,

nhưng điều gì đó khiến cô chần chừ. Một phần nguyên nhân là vì
cậu thanh niên đã biết nơi làm việc của cô, còn cô lại hoàn toàn
không biết gì về cậu ta. Nhưng quan trọng hơn là, nếu cứ vậy mà ra
về, cô sẽ cảm thấy mình thật kém cỏi.

“Cậu không giận tôi nửa chừng bỏ đi chứ?” Cô hỏi.

“Nửa chừng? À...” Cậu ta dường như đã hiểu cô đang nói

chuyện gì, “Không, chuyện ấy thỉnh thoảng cũng xảy ra.”

“Không phải tôi sợ, mà vốn đã không muốn đến cho lắm,

nhưng chị ấy cứ rủ mãi...”

Cô mới nói được nửa chừng, tay cầm đũa của cậu ta đã bắt đầu

vung vẩy, “Khỏi cần giải thích nữa, chuyện ấy không quan trọng.”

Namie không còn gì để nói, chỉ lặng lẽ nhìn cậu ta. Cậu ta

chẳng hề đếm xỉa đến sự tồn tại của cô, bắt đầu ăn cơm với sườn lợn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.