BACH DA HANH - Trang 271

“Bạn ấy có việc nên về giữa chừng rồi ạ.”

“Vì vậy em mới đi một mình. Nhưng mà,” Kazunari liếc cô

một cái, “tại sao em đi bộ?”

“Đi bộ?”

“Vừa nãy ấy.”

“Em phải về nhà mà.”

“Không phải, ý anh hỏi là tại sao em không chạy, mà đi bộ.

Những người khác đều chạy còn gì?”

“À, em có vội đâu.”

“Không sợ bị ướt à?”

“Nhưng nếu chạy, sẽ cảm thấy hạt mưa quật mạnh lên mặt,

giống thế này này.” Cô chỉ vào tấm kính chắn gió. Mưa đã nặng hạt
dần. Cần gạt nước gạt đi những hạt mưa đập vào tấm kính bắn lên
tung tóe.

“Nhưng có thể giảm bớt thời gian dầm mưa mà.”

“Với tốc độ của em, cùng lắm chỉ bớt được ba phút thôi. Em

không muốn vì rút ngắn một chút thời gian mà phải chạy trên con
đường lõng bõng nước. Có thể bị ngã nữa.”

“Ngã? Không đến nỗi chứ?” Kazunari bật cười thành tiếng.

“Không phải đùa đâu ạ, em hay bị ngã lắm. À, nói chuyện này

mới nhớ, hôm nay lúc tập em đã ngã rồi, còn giẫm lên chân của anh
Yamamoto nữa... Tuy rằng anh Yamamoto bảo em không cần lo,
nhưng chắc chắn là rất đau.” Eriko đưa tay phải xoa nhẹ lên cẳng
chân lộ ra bên dưới chiếc váy xếp nếp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.