BACH DA HANH - Trang 346

“Chắc chắn cậu cảm thấy tôi rất kỳ quặc đúng không? Đã đến

tận đấy rồi, mà còn bỏ chạy.”

“Không...”

“Đôi lúc tôi thấy hối hận.”

“Hối hận?”

“Ừm. Tôi nghĩ, giá mà lúc đó ở lại có khi lại hay. Ở lại chỗ đó,

để mọi thứ thuận theo tự nhiên, có lẽ sẽ được sống lại một lần nữa.”

Tomohiko mím chặt môi. Anh ta hiểu ý nghĩa sâu xa trong

những lời thủ thỉ này của cô nên không thể trả lời tùy tiện.

Giữa bầu không khí nặng nề ngột ngạt cô lại nói, “Liệu có phải

đã quá muộn rồi không?”

Tomohiko hiểu rất rõ ý nghĩa của câu hỏi đó. Thực ra anh ta

cũng đang dần bị suy nghĩ ấy chi phối.

“Namie,” cuối cùng, anh ta hạ quyết tâm, mở miệng gọi cô,

“làm không?”

Cô im lặng khiến Tomohiko tưởng rằng minh đã lỡ lời. Nhưng

không lâu sau, cô cất tiếng hỏi, “Với một bà cô như thế này cũng
được chứ?”

Tomohiko trả lời, “Chị vẫn như ba năm trước.”

“Ý cậu là, ba năm trước tôi đã là một bà cô già rồi?”

“Không phải ý đó.”

Anh ta cảm thấy Namie đã xuống giường. Mấy giây sau đó, cô

chui vào giường Tomohiko.

“Mong rằng có thể sống lại.” Cô thì thầm bên tai Tomohiko

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.