BACH DA HANH - Trang 47

anh đành phải dừng động tác ấy lại. Sasagaki hờ hững đảo mắt nhìn
quanh gian phòng. Chỉ có những đồ đạc cần thiết tối thiểu và các
nhu yếu phẩm cho cuộc sống, hoàn toàn không có thứ gì có thể gọi
là đồ xa xỉ cả. Không có bàn học, cũng không có giá sách. Tuy bên
cạnh cửa sổ có kê một chiếc ti vi, nhưng là loại cực kỳ cũ kỹ, phải lắp
ăng ten râu mới xem được. Ông hình dung, ti vi này chắc là loại đen
trắng, bật lên rồi còn phải đợi một lúc hình ảnh mới xuất hiện, và
quá nửa là trên hình có mấy vệt ngang rất chướng mắt. Không chỉ ít
đồ đạc, nơi này rõ ràng là nhà của phụ nữ, vậy mà hoàn toàn không
hề có cảm giác sáng sủa sạch sẽ. Căn phòng khiến người ta cảm thấy
tối tăm, rõ ràng không chỉ vì bóng đèn tuýp trên trần đã quá cũ. Bên
cạnh Sasagaki, có hai hộp giày chồng lên nhau, ông gảy nắp hộp ra,
nghiêng đầu nhìn vào. Bên trong nhét đầy ếch đồ chơi bằng cao su,
loại ấn xuống tức khắc sẽ nhảy bật lên, thường hay bán ở các chợ
đêm mỗi khi có lễ hội. Xem ra, là đồ Nishimoto Fumiyo nhận về gia
công tại nhà.

“Cô bé, cháu tên gì?” Sasagaki hỏi cô bé. Thông thường, ông

hay gọi là “em bé”, nhưng đối với cô bé này, ông cảm thấy gọi vậy
không thích hợp cho lắm.

Đôi mắt cô bé vẫn không rời khỏi cuốn sách, miệng đáp,

“Nishimoto Yukiho.”

“Yukiho. Ừm, viết thế nào nhỉ?”

“ ‘Yuki’ là bông tuyết, ‘ho’ là bông lúa.”

“À, Yukiho, tên hay thật, phải không?” Ông quay sang hỏi

Koga.

Koga gật đầu tán thành, cô bé cũng không có phản ứng gì.

“Yukiho, cháu có biết một tiệm cầm đồ tên là Kirihara không?”

Sasagaki hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.