“Nghĩa là các công ty khác cũng xảy ra chuyện tương tự à?”
Makoto hỏi.
“Dạo gần đây nhiều lắm. Đặc biệt là từ giờ, thông tin chính là
tiền bạc. Giờ thì công ty nào cũng chuyển qua dùng máy vi tính để
lưu trữ số liệu còn gì? Nhưng điều này lại rất thuận lợi cho những
kẻ muốn đánh cắp dữ liệu. Vì khối lượng dữ liệu khổng lồ từ trước
đến giờ đều chứa gọn trong một cái đĩa từ. Thêm nữa, chỉ cần thao
tác bàn phím vài cái, là có thể tìm được phần mình muốn rồi.”
“Đúng vậy.”
“Thiết bị điện Tozai hiện tại về cơ bản vẫn chỉ dùng mạng nội
bộ của công ty thôi nhỉ? Nhưng trong số các công ty hiện nay, số
công ty có thể kết nối với máy ở mạng bên ngoài cũng đang tăng lên.
Như vậy có thể xâm nhập từ bên ngoài và gây ra sự việc nghiêm
trọng hơn nữa cơ. Ở Mỹ, mấy năm trước đã bắt đầu xảy ra chuyện
này rồi. Bọn họ gọi những kẻ tự tiện xâm nhập vào máy tính của
người khác phá phách là hacker.”
“Hừm.”
Đúng là Chizuru từng làm ở các công ty khác nhau nên kiến
thức về mặt này hết sức phong phú. Nghĩ kỹ lại, người chuyển các
số liệu về đăng ký độc quyền của công ty Makoto từ vi phim sang
lưu trữ vào máy tính cũng chính là cô.
Đã gần năm giờ chiều. Makoto bỏ cái cốc giấy không vào trong
thùng rác bên cạnh. Đại sảnh của sân tập golf Eagles vẫn có rất
nhiều khách đang xếp hàng chờ. Hai người mãi không tìm được chỗ
trống, đành đứng sát tường trò chuyện.
“Phải rồi, sau đấy cô có tập cắt bóng không?” Makoto chuyển
chủ đề câu chuyện sang môn đánh golf.