BẠCH MÃ HOÀNG TỬ, CHÀNG Ở ĐÂU? - Trang 148

cô em gái và bỏ quên điện thoại ở nhà. Kể từ đó trở đi mọi thứ chỉ còn là
một chuỗi hy vọng và thất vọng.

Mới tối trước còn là người tình dịu dàng đắm đuối, ngày hôm sau đã trở

thành người nào đó lạnh lùng tìm đủ cách né tránh. Cậu biết kiểu nhân vật
này rồi đấy, thậm chí tớ còn dám cá là cậu từng giao du với nhiều người
trong số họ nữa kia. Quan hệ với họ chẳng khác nào cố nhảy điệu valse với
một người nhảy cha cha cha. Cậu cứ quay cho tới khi chẳng còn thấy gì
xung quanh còn anh ta lại tiến một bước về phía trước hai bước về phía
sau.

Mỗi khoảnh khắc trải qua cùng Thomas lại mang đến cho tớ cảm giác

mình là duy nhất; rồi anh ta đi về và nói với tớ “Hẹn gặp lại em”, tớ tự trấn
an bằng cách nghĩ đến cách anh ta ôm tớ khi ngủ. Tớ đếm từng giây một
cho tới buổi hẹn hò tiếp theo, trong khi với anh ta tháng ngày cứ êm ả trôi
như không vậy.

Anh ta thoải mái tự nhiên nhất là lúc bọn tớ chia tay.

Nên mỗi lần gặp lại, hẳn nhiên là giữa bọn tớ mở ra một vực thẳm; và tớ

phải vội vã lấp đầy cái vực thẳm ấy bằng sự miệt mài của một con kiến nhỏ.

Vở kịch múa giữa bọn tớ kéo dài chẳng bao lâu, nhưng tớ thực sự thích

nó, và tớ phải mất hàng tháng trời để chấp nhận thực tế là mọi chuyện sẽ
chẳng tiến triển.

Rồi tớ gặp Vincent, một người khác hẳn.

Nói đến Vincent, anh chồng chết tiệt này gọi cho tớ lúc 9h và bảo đang

tới, thế mà sắp nửa đêm rồi vẫn chưa thấy anh ấy đâu. Tớ đã gọi vào di
động của anh ấy nhưng chỉ có hộp thư thoại trả lời. Tớ đang vừa tức giận
vừa lo lắng đây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.