BẠCH MÃ HOÀNG TỬ, CHÀNG Ở ĐÂU? - Trang 219

đang ở cách xa tới nỗi chúng tôi khó mà nhìn thấy cô ấy. “Chúng ta lạc mất
Ceausescu rồi”, Julien nói, ám chỉ cái áo măng tô của Ambre, một cái áo
màu be pha hạt dẻ siêu cũ kỹ mà cô ấy rất thích. Có hôm cô ấy còn hét lên:
“Nhưng các cậu định đi đâu với cái kiểu đi đó chứ? Các cậu bệnh thật đấy!
Đừng có chạy nữa, tớ chán ngấy rồi, đi như thế thì thời gian đâu mà nhìn
ngắm!” Đúng là chúng tôi chẳng nhìn ngắm gì vì bị ám ảnh bởi mục đích
duy nhất là đến được nơi định đến.

Hẳn chúng tôi đã bỏ lỡ nhiều thứ.

Ở Paris, hiếm khi tôi đủng đỉnh nhìn ngắm quanh mình, và khi tôi ngước

mắt lên thì gần như lúc nào tôi cũng thấy mình đang đối diện với một cái
đồng hồ ngạo nghễ báo hiệu một giờ hoàn toàn huyễn tưởng.

Trời càng lúc càng nóng, tôi rẽ về phía Công viên Trung tâm.

Tôi đi một vòng quanh sân vận động hình ô van rồi dừng lại trước một

khoảng rừng thưa đặt đầy những cái xích đu nằm vừa khéo dưới bóng cây.
Tôi ngồi lên một băng ghế và quan sát các bà mẹ nhịp nhàng đẩy xích đu
cho con mình. Cách đây ít lâu, tôi còn coi đó là một hình ảnh màu mè sến
sụa, nhưng hôm nay tôi lại thấy nó thật tình cảm; và tôi tự hỏi điều gì đang
xảy đến với mình.

Một lúc sau, một thanh niên đi đến với cây đàn ghi ta, anh ta ngồi lên

chiếc ghế băng bên cạnh và bắt đầu khe khẽ hát. Dylan, Marley,
Springsteen, những bản tình ca nối tiếp nhau cất lên. Đám trẻ con bé xíu
được bố mẹ dắt đi chập chững lại gần, bố mẹ chúng rất tự hào về tính hiếu
kỳ của chúng. Tới đây mọi chuyện còn thú vị hơn nữa: anh thanh niên
ngừng hát, dịu dàng cầm lấy tay bọn trẻ và để chúng lướt tay qua dây đàn
ghi ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.