BẠCH NHẬT HUYÊN TIÊU - Trang 140

Chương 22: Vân Khai Nguyệt Minh. [1]

N

ói cho em biết, đừng nghĩ trốn được anh. Nếu còn như vậy, anh sẽ trực tiếp
cột em vào bên người, đã biết chưa?”

Bạch Nhật Tiêu yêu thương vuốt ve hai má của cô, lau đi nước mắt cho cô,
hết sức dịu dàng mở miệng, “Chúng ta không phải là anh em, huyết thống
chúng ta bất đồng, gen cũng bất đồng, em chỉ gọi anh là anh trai có vài năm
mà thôi, nhưng vậy không thể hình thành quan hệ anh em được.” Anh kiên
nhẫn sửa quan niệm thâm căn cố đế của cô, hôn lấy đôi mắt đương không
ngừng rơi lệ kia.

“Thật vậy chăng?” Lời của cô, bao phủ trong sự gắn bó của anh, cảm nhận
được sự nhẹ nhàng và thương tiếc, độ ấm ở cánh môi quấn quít lưu luyến,
vẫn ấm áp cô đã khát vọng như trước. Bởi vì không có sự ràng buộc mạnh
mẽ của mối quan hệ huyết thống, bởi vì quả thật anh đối với cô quá dịu
dàng, bởi vì cô ‘mạc danh kỳ diệu’ (không hiểu vì thế nào) động lòng vì
anh, tư tưởng của cô dần dần dao động.

“Thật sự.” Sự dao động của cô khiến anh vui mừng. Cô vẫn là Huyên
Huyên rất tin tưởng anh, anh nói cái gì cô cũng tin cả. “Không được coi
chúng là anh em nữa, cho anh một cơ hội, để anh yêu em, được không?”
Anh dừng trên ánh mắt mê muội của cô, đem tình yêu sâu đậm nhất truyền
sang cho cô, dùng tình yêu bện thành một tấm lưới chắc chắn nhất, vây bọc
cô lại.

Ma xui quỷ khiến, Bạch Nhật Huyên gật đầu, được anh ôm vào trong lồng
ngực, nghe tiếng tim đậm mạnh mẽ có lực, vì sự tiếp nhận của cô mà mừng
đến điên cuồng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.