BẠCH NHẬT HUYÊN TIÊU - Trang 138

không thể để cho cô khóc, nhưng là chỉ cần cô rơi lệ, nguyên nhân từ trước
đến nay luôn là anh.

“Tại sao?” Cô thực bất lực, giọng nói nghẹn ngào run run. Chuyện đó cô
càng bất lực, “Tại sao lại đối với em như vậy?”

Anh xoay thân thể cô đối diện chính mình, ôm cô thật chặt, mặc kệ cô đang
giãy giụa ra sao, “Bởi vì, anh yêu em.” Bạch Nhật Tiêu cho cô một lý do để
giải thích hợp lý nhất. Bởi vì yêu cô, anh không có cách nào chịu đựng
được trong ánh mắt của cô còn có thể nhìn người con trai khác ngoài anh.

“Nhưng em là em gái của anh, chúng ta là anh em, anh không thể yêu em
được.” Cô níu tay áo anh, nằm trong ngực anh, khóc ầm ĩ, “Không cần thích
em, được không?” Đôi mắt sưng đỏ của cô chờ mong câu trả lời mang tính
khẳng định của Bạch Nhật Tiêu. Cô đã mệt quá rồi, mỗi ngày đều phải cẩn
thận cảm xúc của anh, ép buộc chính cảm xúc của mình, băn khoăn tâm tình
của người khác. Bạch Nhật Huyên cảm thấy vai mình đã sụp đổ, rốt cuộc
không thể chịu được sức nặng này nữa.

Anh ôm thân thể run run của cô rất chặt, trong mắt ánh lên sự thương tiếc,
“Anh không có cách nào không yêu em. Tình yêu đối với em đã là một bộ
phận quan trọng nhất của linh hồn anh, trừ phi anh chết, nếu không, tình
yêu vẫn ở đây.” Anh phải để cho cô nhận ra sự thật, anh đã không thể chỉ
làm anh trai cô. Bạch Nhật Tiêu nâng mặt cô lên, để cho cô nhìn thấy ánh
mắt mình, thấy rõ ràng nơi đó chỉ có cô tồn tại. “Anh không phải là anh trai
em, anh là một người đàn ông, một người đàn ông yêu em, một người đàn
ông em có thể thích, không nên nghĩ anh là anh trai, được không” Những
lời nói ngọt ngào dịu dàng của anh đánh úp về phía cô, khuyên giải có, an
ủi có, khẩn cầu cũng có.

Cô bị ép nhìn ánh mắt mê muội của anh, không thấy sự tàn nhẫn đâu nữa,
không thấy sự điên cuồng đâu nữa, chỉ thấy sự đau đớn vì khuôn mặt đầy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.