BẠCH NHẬT HUYÊN TIÊU - Trang 137

người khác, bản thân còn ngây thơ cho rằng có thể cậu bạn này giúp mình
thoát khỏi sự khống chế của Bạch Nhật Tiêu. Nhưng cô vừa ‘lãnh hội’ được
sự đáng sợ Bạch Nhật Tiêu có, trước kia là bởi vì cô luôn thuận theo anh,
cho nên anh chưa bao giờ phát giận. Bây giờ anh là con một bạo long, chọc
giận anh đồng nghĩa với việc chịu thống khổ bị lửa thiêu rụi.

Tâm anh rất đau, cô lại vì anh mà khóc nữa rồi.

“Không được xuất hiện trước mặt nó nữa, nếu không cậu cũng đừng nên
sống trên đời này!” Bạch Nhật Tiêu giận dữ quăng lại câu nói, ôm Bạch
Nhật Huyên lại, quay về xe.

Dọc đường về, Bạch Nhật Huyên đều nhắm hai mắt lại, không muốn thấy
đau lòng cùng thương tiếc của anh, nhưng là nước mắt của cô cứ trượt chảy
xuống. Cô biết anh giúp cô lau đi rất nhiều, động tác nhẹ nhàng dịu dàng
đến thế vì sợ làm cô đau. Về tới nhà, cô mở cửa xe, bỏ chạy, mặc kệ anh gọi
như thế nào. Cô nhốt chính mình trong phòng, mặc anh ngoài cửa lo lắng
gọi tên mình, cô chỉ không đáp trả một tiếng. Cô nhìn bé công chúa trên đầu
giường, nước mắt vẫn chảy.

Bạch Nhật Tiêu ở ngoài cửa lúng túng, lại lo lắng cô sẽ thương hại đến
chính mình, bối rối kéo mạnh caravat, quát tháo quản gia lập tức mang chìa
khóa đến đây. Khi anh mở cửa đi vào, nhìn thấy cô vẫn bình yên vô sự ngồi
trên giường, tâm lý bấp bênh rốt cuộc đã tìm được bến cảng an toàn. Anh
vẫy tay cho quản gia lui ra, chậm rãi bước tới gần cô.

“Huyên Huyên.” Anh đau lòng gọi tên cô, đau lòng cho thân mình bé nhỏ
yếu ớt vẫn run run vì thống khổ, xé rách thân anh.

Bạch Nhật Huyên không nhúc nhích.

Anh tới gần cạnh thân thể cô, dùng ngón tay dịu dàng lau đi nước mắt trên
mặt cô, “Huyên Huyên”. Mắt cô rơi lệ, nhưng tâm anh lại đổ máu. Anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.