BẠCH NHẬT HUYÊN TIÊU - Trang 116

Chương 18: Trốn Tình.

C

hỉ nhìn cô đã thỏa mãn, nhưng là, ngay cả khát vọng đơn giản đó của anh,
cô vẫn cự tuyệt.

Bạch Nhật Tiêu bồn chồn đứng ngoài biệt thự, vẫn rất do dự khi mở cánh
cửa quen thuộc của chính ngôi nhà mình. Anh rất muốn nhìn thấy cô. Vào
mỗi thời điểm trong cuộc sống, khi đi qua sự chia lìa kia, khát vọng lớn
nhất của anh vẫn là được nhìn thấy cô. Thế nên khi ở sân bay, trong lúc chờ
nhập cảnh, thái độ khác thường cùng tâm tình đang muốn nhảu nhót của
anh đều biểu hiện trong nụ cười nhẹ nhàng kia. Nhưng là, cô đâu, có thể
cũng giống như anh? Nhớ tới những quãng thời gian rất ngắn khi có dịp ở
chung trong năm năm qua, ánh mắt kinh hoàng phòng bị của cô khiến tâm
anh sẽ không ngừng mà run rẩy, đau lòng đến ‘bài sơn đảo hải’(dời núi lấp
biển) khiến anh không chịu đựng nổi. Bây giờ, chỉ cần đi qua cánh cửa này,
từ nay về sau cả hai vẫn sẽ ‘sớm chiều tương đối’. Cô hẳn sẽ không giống
như trước kia, làm nũng với anh, nằm trong cánh tay anh ngọt ngào ngủ, tùy
ý để anh ôm, hôn môi. Trả qua năm năm, thời gian dường như không tẩy
xóa được ký ức đau thương anh gây ra cho cô. Phải làm như thế nào, cô
mới có thể một lần nữa tiếp nhận anh? Bạch Nhật Tiêu suy nghĩ…

Bạch Nhật Huyên đứng phía sau cánh cửa lớn, khẩn trương nắm chặt tay
cầm, lại không cảm nhận được cách một lớp cửa nhịp tim đập khẩn trương
và kích động của anh truyền từ mạch đập, lay động xuyên qua cánh cửa
lạnh. Vẫn muốn gặp mặt, nhưng cô biết, cô không có cách nào hành xử như
trước kia, ỷ lại anh, tin tưởng anh, nhưng điều này không thể khiến bọn họ
không ở chung được. Cô tưởng tượng không ra bọn họ về sau sẽ đối mặt
với nhau như thế nào. Qua năm năm dài, An Như Nguyệt vẫn thường nhắc
nhở cô, cô vĩnh viễn là con gái của bà, cũng nhân tiện nói đến, vĩnh viễn là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.