BẠCH NHẬT HUYÊN TIÊU - Trang 163

“Vậy em không nên chơi cái đó chăng?” Anh chỉ là cảm thấy những người
đó gào thực sự chói tai, chỉ là lao nhanh từ trên cao xuống mà thôi, có tất
yếu phải thét đến bộ dạng như thế?

Cô gật đầu thật mạnh với anh, sức sống của cô không cho phép cô lùi bước.

Chiếc xe cao tốc chậm rãi đi lên, lòng của cô cũng theo đó mà chầm chậm
nhảy lên, nhưng là bởi vì anh đương ngồi cạnh cô khiến cho cô có cảm giác
an toàn vô cùng to lớn. Bạch Nhật Tiêu trưng ra vẻ mặt lạnh ngắt, chơi loại
trò chơi ngây thơ này hiển nhiên khiến cho anh cảm thấy không được tự
nhiên, nhưng mà nếu anh không ở bên cạnh cô, cô nhất định sẽ thấy sợ hãi.

Đến khi đoàn xe cao tốc thay đổi phương hướng, anh nắm lấy tay cô, xoay
mặt cô sang một bên, hy vọng có thể để cho màn tai của mình hạn chế bị
kích thích nhất. Cô cũng không có thét lên chói tay, chỉ là run run mà dựa
vào trên người anh, siết lấy cánh tay anh, cũng không nghĩ là mình đang
siết đến đứt tay anh luôn mà thôi.

Đến khi xe bắt đầu chậm lại, lạch cạch một tiếng đai an toàn mới buông
lỏng ra. Nhưng ngoại trừ cô, ai nấy đều xuống xe.

“Chân em mềm nhũn…” Cô tội nghiệp kéo áo anh, xấu hổ nói.

Bạch Nhật Tiêu bị vẻ ngô ngố của cô chọc cười, cười cô rõ ràng lúc nãy còn
làm bộ dũng cảm ‘thấy chết không sợ’. Cánh tay luồn qua thắt lưng, ôm
thẳng cô ra ngoài.

Bạch Nhật Huyên xấu hổ chôn mặt vào cổ anh, được một người đàn ông
đẹp trai đến như vậy, nhất định sẽ khiến người ta chú ý đó. Cô không thể để
cơn xấu hổ của chính mình bại lộ dưới ánh bình minh này được nha.

“Mấy năm nay em đều ăn vỏ cây sao? Làm gì mà nhẹ đến như vậy?” Anh
đặt cô xuống ghế đá trên đường, âm trầm nói. Ôm cô từ ‘tận chân trời’, lại
đi một quãng đường như thế, nhưng một chút anh cũng không cảm nhận

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.