“Mẹ…” Bạch Nhật Huyên vẫn luôn là một cô gái đa sầu đa cảm, dễ dàng
rơi nước mắt. Những lời của An Như Nguyệt nói với cô, cô thật sự rất hạnh
phúc. Theo Bạch Nhật Tiêu rời đi, cô cũng không dám tưởng tượng An Như
Nguyệt có thể tha thứ cho hành động hoang đường của mình, rằng cùng anh
trai yêu nhau. Giờ phút này, cô cảm động không nói nên lời.
Bạch Nhật Tiêu ôm lấy bả vai của Bạch Nhật Huyên, dịu dàng trấn an cảm
xúc đương kích động của cô, tiện đà nhìn An Như Nguyệt, “Mẹ có tính toán
gì không?” An Như Nguyệt tuyệt đối không phải vô duyên vô cớ tìm bọn
họ. Nếu anh đoán không lầm, An Như Nguyệt muốn có một kết thúc dứt
khoác với Bạch Vĩ Minh. Trước khi đi, bà đã đến nhìn nỗi vướng bận duy
nhất của mình.
Nước mắt Bạch Nhật Huyên khiến nỗi bi thương kìm nén của An Như
Nguyệt cũng chảy xuống. Bà nhẹ nhàng lau đi giọt nước ở khóe mắt, kiên
cường cười cười, “Mẹ muốn rời khỏi nơi đây, có lẽ một thời gian cũng
không gặp được hai đứa.” Bà lấy một túi văn kiện màu vàng ra, giao cho
Bạch Nhật Tiêu, “Cái này, xem như lời chúc phúc của mẹ cho hai con, mẹ
tin tưởng con có thể làm được.” Bà kiên định nhìn Bạch Nhật Tiêu. Mọi thứ
đã nằm trong tập văn kiện này. Bà cũng đã quyết định rời khỏi trận chiến
khốc liệt kia mà không có khói thuốc súng chiến tranh, bởi vì thắng bại đã
thực sự rõ ràng.
Bạch Nhật Tiêu không mở túi văn kiện ra, trong ánh mắt đạm mạc rốt cuộc
cũng đã xuất hiện một tia đau lòng, “Mẹ hãy chăm sóc tốt chính mình, có
thời gian liên lạc với chúng con, đừng để Huyên Huyên lo cho mẹ.”
Bà chưa hề nói ra quyết định cuối cùng của mình, nhưng Bạch Nhật Tiêu đã
có thể nhìn thấy trước. Một đứa con thông minh như vậy, bà yên tâm. Mà
cô gái nhỏ vẫn đương khóc này, mới là điều khiến bà để ý nhất. “Huyên
Huyên, mẹ phải đi, con có điều gì muốn nói với mẹ không?”