Chương 48: Qúy Trọng Chân Tình.
C
hiều tịch dương đổ xuống, bóng nắng nghiêng nghiêng phủ lấy lớp tuyết
trắng, tỏa ra thứ ánh sáng mờ mờ. Một ngày đã kết thúc. Cô đóng lại cái kết
của “Bạch Nhật Huyên Tiêu”, rằng cô công chúa nhỏ cùng anh trai đã thành
công thuyết phục bố mẹ đồng ý, hai bên yêu thương nhau, đi vào lâu đài
hạnh phúc.
Bạch Nhật Tiêu mê muội nhìn ánh nắng rang chiều trên người cô gái nhỏ,
giống như một cô tiên trong những giấc mơ hoang đường nhất. Anh mỉm
cười bước tới gần, ôm siết lấy cô, “Viết xong rồi sao?” Nhìn mấy chữ ở
dòng cuối, anh dịu dàng hỏi.
“Ừm.” Cô cười đáp, dù là tiểu thuyết hay ngoài đời thực, kết cục của hai
người cũng đã hoàn mỹ. Cô cảm giác được một hơi ấm nơi bụng, vừa cúi
đầu nhìn, đã thấy bàn tay anh nhẹ nhàng phủ lên nơi kết tinh tình yêu của
hai người.
“Có đói bụng không?” Anh liếm hôn phần cổ trắng ngần của cô, hỏi.
“Tốt mà, mấy bữa nay em cũng không muốn ăn gì.” Cô thành thật trả lời,
bởi vì ăn cũng không có kết quả gì, hầu như đều nôn ra hết. Mỗi ngày ba
bữa đều như thế, khiến thể xác tong teo của cô ngày càng cá mắm hơn.
Nhưng cũng thực tốt, bởi vì mỗi lúc cô khó chịu, anh cũng đau lòng. Nhìn
ánh mắt dịu dàng đầy tình cảm đó, cô cảm thấy mọi thứ thực đáng giá.
Nghe cô nói như vậy, mi tâm vốn bình thường của Bạch Nhật Tiêu nhíu
nhíu lại, “Đừng nói với anh là từ chiều theo anh đến giờ, em chưa ăn vô cái
gì hết đấy!”