Bạch Nhật Huyên giống như một đứa trẻ con làm sai việc, hối lỗi nhìn
khuôn mặt phát hỏa của Bạch Nhật Tiêu, nở nụ cười ngọt chết người, làm
nũng, “Đừng tức giận mà, bây giờ em đi ăn cơm với anh được không?”
Anh phạt một cái, vươn tay nhéo nhéo má cô. “Em đấy, khi nào thì mới biết
tự chăm sóc chính mình được, luôn khiến anh phải lo lắng.” Anh không
phải cố ý muốn giận với cô, chỉ là thân thể cô trước giờ vốn hơi yếu, hơn
nữa bây giờ trong bụng còn có thêm một sinh linh nho nhỏ, không ăn uống
gì, anh sợ cô chịu không nổi. Cũng không muốn trách cứ cô đã không tự
chăm sóc tốt chính mình, nhưng đau lòng đã thay thế tất cả, anh phải mang
cô đi ăn cái gì đó mới được.
“Em không làm thì không phải còn có anh hay sao. Anh sẽ chăm đủ em với
bé con này đó!” Cô được đến nơi còn khoe, láu lỉnh trả lời câu trách của
Bạch Nhật Tiêu.
Cố định thân hình đang nhấp nha nhấp nhổm của Bạch Nhật Huyên bên
người, Bạch Nhật Tiêu không khỏi lo lắng. Huyên Huyên vẫn chưa phải
trưởng thành, tự chăm lo cho chính mình còn không được, có thể trông cậy
cô chăm con của hai người không đây?
“Anh nghĩ cái gì vậy?” Cô tò mò kề sát anh, rất ít khi thấy biểu cảm hoài
nghi này trên mặt anh, khiến cô không khỏi cảm thấy vô cùng hứng thú.
Bạch Nhật Tiêu thuận thế ôm cô càng chặt, hôn lên môi cô một cái. “Anh
đang nghĩ, vì sao em vẫn chưa lớn, không biết tự chăm sóc lấy chính
mình?” Anh mỉm cười, yêu chiều vô cùng.
“Thế thì liên quan gì tới nhau.” Đối với mấy lý do thoái thác của anh cô
cũng không lo lắng, ngược lại còn cười đến vô cùng thích thú. “Anh lo cho
em đầy đủ như vậy, tại sao em còn phải tốn thời gian học hành để lo cho
mình chứ. Hơn nữa, chỉ cần ở cùng anh, mấy chuyện này, căn bản em
không cần phải lo lắng gì hết á.” Cô dương dương tự đắc, kiêu hãnh nói.