BÃI BIỂN CÂY CỌ - Trang 115

Cesare cố kìm lại để khỏi xoa tay sung sướng: con khỉ già đã vào xiếc!
— Còn để bàn trong hội đồng quản trị.
— Tất nhiên, đúng là phải như thế! Tôi đã hình dung cuộc lễ diễn ra như

thế này: Địa điểm trước đã. Phải sáng sủa, ấm áp, xa Acapulco! Hai chiếc
Boeing 747 để đón khách mời từ bốn phương trời bay tới, một chiếc cất
cánh từ châu Âu, Luân Đôn, Munich, Paris... Chiếc thứ hai từ Hoa kỳ...

Gã chợt thấy gân mặt Hackett giật giật. Gã hoảng hồn, sợ mình đã đi

quá xa, quá hấp tấp. Những kẻ tạo dựng nên một cơ nghiệp khổng lồ như
vậy không thể không keo kiệt từ xương tủy. Đừng làm lão phát hoảng,
đừng để lão kịp hỏi han.

— Ông Hackett, xin cho biết ông có thể đi vào thời gian nào?
— Giải chỉ trao tặng mỗi năm một lần?
— Anh Arnold!
— Victoria này! Xin giới thiệu với em: Cesare di Sogno. Bà Hackett, vợ

tôi.

Cesare gãy gập người trên bàn tay mịn màng, đồng thời đánh giá luôn

chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay Victoria. Mụ đến rất đúng lúc, gỡ cho
hắn khỏi trả lời một câu hỏi cắc cớ. Gã khó lòng thú thật với Hackett rằng
số lần trao giải tùy thuộc số thằng ngu chịu nhận nó. Gã nồng hậu bắt tay
Arnold.

— Có lẽ ta sẽ tiếp tục bàn thêm trong một bữa ăn trưa. Ngày mai ông ở

đâu?

Hackett nhìn Victoria:
— Ở Palm Beach.
— Hay quá! Ông bà là khách mời của tôi.
Ở Palm Beach nơi gã toàn mua chịu, chưa ai dám trách Cesare không trả

nợ, hoặc nếu có thì cũng chỉ nhẹ nhàng thôi, nên gã cho rằng họ thấy vinh
dự có gã là khách quen.

— Xin miễn thứ việc tôi chia tay ông bà, trong mười phút nữa tôi phải

tự tay trao giải thưởng rồi. Các phóng viên chắc đang đi tìm. Ngày mai,
thưa bà.

Lại hôn tay, cái nhìn đồng lõa về phía Arnold, đằng sau quay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.