BÃI BIỂN CÂY CỌ - Trang 123

—Mình nuốt một miếng gì đó rồi đi ngay.
— Xong hãy ăn.
— Từ lúc ở New York đến giờ chưa được miếng gì. Cậu được chén rồi

còn tớ...

— Thôi được. Thế nào?
— Cái gì?
— Tất cả. Nói chung.
Alan nhìn khắp gian phòng lộng lẫy, không tìm ra những từ diễn tả nổi

tâm trạng mình. Chỉ nói:

— Khác hẳn. Khác lắm.
— Cậu làm mình ngạc nhiên, chàng láu cá! Tất nhiên phải khác cái ổ

chuột mình đang chui rúc.

— Nói với Christel chưa?
— Có gái không?
— Mình hỏi đã nói với Christel chưa?
— Sắp. Có gái không?
— Khối. Cởi truồng hết!
— Đồ đểu, đừng bịa!
— Thề! Cậu mà gặp thì cứ gọi là rơi hết mắt ra ngoài.
— Patsy nó sắp quay lại, mình cắt đây. Này Alan!
— Gì?
— Đừng ngốc nghếch nghe chưa?
— Thế là thế nào?
Mấy giây im lặng:
— Đừng ngốc nghếch. Thế thôi.
— Chẳng hiểu gì cả.
— Đừng quên cậu tới đó để làm gì. Phải tỉnh, đừng gục.
— Cố gắng.
— Được. Mai, cũng vào giờ này mình sẽ gọi. Dù sao, không mất tiền

của tớ, mà của công ty.

— Theo cậu, tiền của tớ từ đâu ra?
— Rất hay. Này Alan!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.