BÃI BIỂN CÂY CỌ - Trang 124

— Gì?
— Cứt!
Liên lạc bị cắt, Alan mỉm cười. Anh bỗng thấy đói cồn cào. Anh bấm

chuông gọi.

***

Alice, hai tay úp mặt, nằm lả người trong chiếc ghế, đờ đẫn kêu lên:
— Thưa bà, em xấu hổ, xấu hổ lắm!
Trên chiếc khăn trải giường, Nadia vứt từng nắm đá trang sức mà ả vừa

dứt ra từ chiếc áo dài của cô hầu phòng y như ả đã lột cô ta sạch cả vỏ.

— Em khá lắm! Bọn nó sắp "bể dĩa" rồi. À, em có giữ quả tim con thỏ

của ta đó không?

— Dạ... có. Em để trong tủ lạnh.
— Tốt lắm. Bình tĩnh đi em. Ta sắp tặng em một món quà đấy.
Ả đưa mắt nhìn đống đồ trang sức vương vãi chọn một chiếc nhẫn ngọc

bích.

— Nè, nhìn xem. Của em đấy nhé.
Alice lại che mặt:
— Em không biết đâu!
— Hoặc em nhìn đi hoặc ta cắt ngay đầu em đó nghe. Em có biết giá của

nó bao nhiêu không? Ta được của một tên lái bán buôn ở Rungis đó.

Alice đưa mắt nhìn chiếc nhẫn, khụt khịt mũi:
— Không bao giờ em dám đeo đâu! Đối với em, nó quá đẹp.
— Ai bảo nhà cô đeo? Bán nó đi, chừng nào họ không lấy lại được của

ta.

Alice nói:
— Có lẽ đêm nay chúng ta lại thắng đấy.
Cô ta dùng chữ “chúng ta" khi nói với Nadia Fischler, bà chủ của mình,

và cô ta khẳng định hoàn toàn về điều sẽ xảy tới. Cô ta lấy thí dụ về một
xóc cái người Libanon: "Chúng ta sẽ làm gì để ngủ với nó?" hoặc: "Chúng
ta sẽ đau đầu". Hay là: "Đêm nay chúng ta đã thua quá nhiều... ".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.