BÃI BIỂN CÂY CỌ - Trang 132

Lão lóng ngóng không tìm ra chuyện gì để nói nữa. Poppie bao gìờ cũng

tỏ vẻ say mê câu chuyện của lão, lão có thể kể lể hàng tiếng liền mà vẫn
được cô ấy thông hiểu, ca ngợi. Còn cô này...

— Sau đó em đến sòng chứ?
Không đáp.
— Sáng mai em đi bơi không?
Tiếng “có” lủng bủng là món quà tặng thật quý báu cho lão.
— Ở bãi?
— Không biết.
— Mai anh đến thăm được không?
— Xì....
— Ôi Marina! Marina!... Anh có bao nhiêu dự định dành cho em.
Cô đứng dậy vươn vai, mở tủ lấy chiếc mũ rơm cũ kỹ và đôi găng da dê.

Cô đánh mông một cái kéo tuột chiếc quần lót xuống đùi. Đầu Arnold
phừng phừng bốc lửa, nghĩ có lẽ đó là lời mời, bèn dang rộng tay bước tới.
Cô trừng mắt chặn đứng lão.

— Em tập vài động tác nhún.
— À anh nghĩ ra rồi Marina! Tối nay, muộn muộn, đêm khuya... Anh sẽ

sang.

— Không.
— Không à? Tại sao không?
— Có khi em không ở một mình.
— Cái gì? Không ở một mình? Ai?
— Với thằng nào em thích. Sống không có đàn ông độc lắm. Lâu lâu em

phải cần có “bạn”.

***

“Hẳn là thế... - Alan nghĩ thầm. Một tay nào không biết mình, không

phát hoảng đến nỗi muốn khuỵu xuống như mình”. Cái dáng mựợn vẻ con
người thành đạt của anh trông thật bảnh. Bộ đồ màu sáng, cravát đen nổi
bật trên nền sơmi trắng lốp rất hợp với căn phòng trang trí lộng lẫy. Giống
hệt bữa trong khách sạn Pierre ở New York anh chùi mũi giầy vào rèm cửa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.