BÃI BIỂN CÂY CỌ - Trang 133

Như một tà thuật để khẳng định thật rõ vai trò chúa tể của mình trong
khung cảnh làm anh choáng ngợp này.

Sắp đến lúc phải đương đầu với cái nhìn soi mói của bọn nhân viên sòng

bạc, phải có vẻ rất tự nhiên của người đi xe Rolls trắng tới Palm Beach hỏi
thủ quỹ lấy 500.000 đôla ném vào sòng rulet. Anh rời gương phòng tắm, ra
tủ rượu ngoài phòng khách. Tợp một ly để lấy can đảm.

Xem lại cravát một lần chót, tắt hết đèn trong các phòng. “Thói quen của

thằng nghèo, - anh nghĩ bụng. - Chắc Samuel không vừa ý".

Anh đóng cửa, đi ra thang máy.

***

Trong mùa lúc nào cũng có chừng hai chục chiếc Rolls dưới nhà để xe

ngầm của khách sạn Majestic. Không kể xe Ferrari, Maserati, Porsche,
Lamborghini, Cadillac và Jaguar. Nhưng Serge chưa bao giờ thấy một lúc
ba chiếc Coruiche trắng bỏ mui trần giống hệt nhau đỗ trước cửa khách sạn
như bữa nay. Anh phá lên cười:

— Hê, các cậu, đừng cãi lộn nhé!
Ba anh tài cũng cười theo. Serge giới thiệu:
— Norbert, đây là Richard. Làm cho ông Hackett.
— Hân hạnh, - Richard bắt tay Norbert.
— Kia là Angelo, lái cho Hamilton Price Lynch, Price Lynch, là ngân

hàng, là cô Burger. Cậu biết chứ?

— Ồ, thật là kỳ! Chủ tôi là khách hàng chỗ anh đấy, - Norbert nói.
— Tên gì? - Angelo hỏi.
— Pope. Alan Pope. Ông ấy trả tiền cho hãng tôi bằng séc của chỗ anh.

Burger, New York.

Alan Pope xuất hiện ngay lúc đó. Anh biến vào trong chiếc Rolls.

Norbert lên ngồi sau tay lái. Serge ghi nhận ngay cái liếc nẩy lửa của bộ lạc
Burger ném lên hai chiếc Rolls sinh đôi. Anh quay lại bảo Richard:

— Dám cá không? Ngày mai mụ Emily mà không bắt sơn lại xe, thì cứ

xẻo tớ đi!

Emily Price Lynch hỏi tài xế vừa khởi động xe:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.