BÃI BIỂN CÂY CỌ - Trang 157

— Hackett à? - Alan ngây thơ hỏi.
— Hãng hóa phẩm Hackett. Doanh số 500 triệu đôla. Phất lên từ gần 75

năm nay. Lão kia có bộ mặt chồn cùng chống lại ta là Hamilton Price
Lynch, tức Ham Burger. Chồng mụ Emily Burger vợ góa của Frank Burger
đệ tam.

Tuy ngồi trong xe có mui Alan vẫn thấy tóc dựng lên hết. Anh bất giác

bắt mạch cổ tay đếm nhịp tim và hỏi:

— Burger à? Ngân hàng phải không?
— Ừ. Công ty trách nhiệm hữu hạn Burger. Bọn kẻ cắp!
— Em là thân chủ của nó?
— Sớm muộn gì em cũng đã, đang và sẽ là khách hàng của mọi nhà

băng trên hành tinh này. Qua trung gian các nhân tình!

Ả phá lên cười, ghé vào tai Alan và chỉ Norbert:
— Lính của anh tên gì?
— Norbert.
Ả vỗ vai anh tài xế.
— Này Norbert! Hăng lên nào, tăng tốc! Mì nguội hết mất!
Xe chồm lên. Alan thu mình trên ghế, không thể tin được là hai đối thủ

khốn khổ của anh ở bàn banco tối nay lại là thủ trưởng của mình và giám
đốc ngân hàng anh gửi tiền.

— Lão béo hút xì gà là Louis Goldman nhà sản xuất phim. Còn tên cuối

cùng chắc anh cũng không biết nốt? Gã Ả Rập ấy? Hoàng tử Hadad. Nếu
thích ông ta có thể mua cả cái sòng này, cả thành phố Cannes lẫn bờ biển
Xanh Da Trời, cả nước Pháp nữa. Người ta đã tính ra thu nhập của gã mỗi
phút là 10.000 đôla! Anh có biết mỗi ngày có bao nhiêu phút không? 1.440.
Thử làm con tính xem! 14.400.000 đôla mỗi ngày. Nếu có được 14.400.000
đôla mỗi ngày anh sẽ làm gì?

— Không biết.
Nadia nghiêng đầu lướt nụ hôn lên trán Alan.
— Em dạy anh nhé! Hãy làm cái việc anh đang làm đây này. Mời người

đẹp đi Rome ăn đĩa mì fettucini!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.