BÃI BIỂN CÂY CỌ - Trang 162

— Được tự do.
— Anh đang tự do?
— Không.
Ả phì cười:
— Trông anh như một cậu bé vừa vào khoắng nhà băng. Chắc anh đã

khoắng một cái?

— Anh vụng về lắm. Bị tóm ngay.
— Có vợ?
— Đã từng có.
— Em cũng vậy. Nhiều lần.
— Đạo lý?
— Không thể sống độc thân mà cũng không thể sống có đôi.
— Kết luận?
— Thay bồ như thay bàn chải răng. Như thế vừa khỏi cô đơn, lại vừa

không có thì giờ để chán.

— Fettucini đây! - Alberto gào to bưng đĩa thức ăn chạy vội làm bộ ria

phần phật. Và thúc mấy cậu bồi:

— Đĩa thật nóng! Lẹ lên! Subito! Ly đâu? Sao để ly trống trơn thế kia?

Còn đợi gì nữa?

Anh ta quay cuồng tứ phía, thực sự là nhà ảo thuật đang tạo nên một

đêm hội dị kỳ mà Alan cho là không thật. Anh giơ cốc về hướng Nadia rồi
uống một ngụm vang đầy: ít ra cũng có một lần trong đời được biết đến sự
điên loạn.

— Ăn đi, xin các vị ăn ngay kẻo nguội! Costa! Một chai nữa! Ngon

không Nadia?

— Hừ... - Nadia phồng mồm.
— Signor?
Alan gật đầu thật mạnh. Anh không đói. Có Nadia ngồi đây, chân cẳng

và cái đói như biến đi đâu hết.

— Anh kể chuyện nhà ngân hàng ấy đi nào, Alan! - ả rỉ tai giữa hai

miếng.

Alan đang đưa nĩa lên miệng, chợt dừng lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.