CHƯƠNG II
Thấy Alan vào, bộ mặt ngựa của Bannister nở nụ cười thật rộng.
— Kém mười lăm phút! Mình bắt đầu lo. Cậu làm gì thế?
— Chẳng làm gì, tạt về nhà thôi.
Bannister phát hoảng trước bộ mặt tọp.
— Có gì nghiêm trọng không?
— Trong chưa đầy hai tiếng đồng hồ, mình bị đụng xe, Marina bỏ đi vì
bị mình tóm được với một thằng, và Mabel báo tin luật sư của ả sẽ bám đít
mình. Toàn việc tốt lành cả!
Bannister không ghìm nổi nụ cười bồn chồn:
— Cậu đùa đấy chứ?
— Ừ, buồn cười thật.
Alan ngồi vào bàn làm việc buồn rầu nhìn trời qua khung cửa sổ.
Bannister rụt rè chìa gói giấy.
— Rắc rối thoáng qua thôi. Này, của cậu đây.
— Của mình.
— Ừ, cầm lấy.
Alan giơ tay, nhưng vẫn nghi ngại:
— Cái gì vậy? Quả bom à?
Bannister lại cười:
— Mở ra khắc biết! 22 tháng bảy. Cậu quên sao?
Alan lắc đầu không hiểu. Bannister thân mật xô mạnh một cái làm anh
xiêu sang một bên:
— Sinh nhật cậu, đồ ngốc!
— Cứt thật... - Alan lắp bắp. - Quên biến mất!
— Mình không quên! 22 tháng bảy. Mở ra!
— Này, Bannister, cậu điên rồi! Đáng lẽ không nên...