BÃI BIỂN CÂY CỌ - Trang 17

CHƯƠNG II

Thấy Alan vào, bộ mặt ngựa của Bannister nở nụ cười thật rộng.
— Kém mười lăm phút! Mình bắt đầu lo. Cậu làm gì thế?
— Chẳng làm gì, tạt về nhà thôi.
Bannister phát hoảng trước bộ mặt tọp.
— Có gì nghiêm trọng không?
— Trong chưa đầy hai tiếng đồng hồ, mình bị đụng xe, Marina bỏ đi vì

bị mình tóm được với một thằng, và Mabel báo tin luật sư của ả sẽ bám đít
mình. Toàn việc tốt lành cả!

Bannister không ghìm nổi nụ cười bồn chồn:
— Cậu đùa đấy chứ?
— Ừ, buồn cười thật.
Alan ngồi vào bàn làm việc buồn rầu nhìn trời qua khung cửa sổ.

Bannister rụt rè chìa gói giấy.

— Rắc rối thoáng qua thôi. Này, của cậu đây.
— Của mình.
— Ừ, cầm lấy.
Alan giơ tay, nhưng vẫn nghi ngại:
— Cái gì vậy? Quả bom à?
Bannister lại cười:
— Mở ra khắc biết! 22 tháng bảy. Cậu quên sao?
Alan lắc đầu không hiểu. Bannister thân mật xô mạnh một cái làm anh

xiêu sang một bên:

— Sinh nhật cậu, đồ ngốc!
— Cứt thật... - Alan lắp bắp. - Quên biến mất!
— Mình không quên! 22 tháng bảy. Mở ra!
— Này, Bannister, cậu điên rồi! Đáng lẽ không nên...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.