BÃI BIỂN CÂY CỌ - Trang 173

chút may mắn, từ lúc này lão có thể tránh khỏi tai họa. Khi gật đầu chào
nhân viên nhận mặt lão đã phác xong kế hoạch đối phó trên những nét lớn.

***

Chiếc Rolls dừng lại trước thềm sòng bạc. Norbert bảo:
— Palm Beach, thưa ông.
Năm giờ rưỡi sáng. Còn sớm nhưng đã có nhân viên tới mở cửa xe bên

phía Nadia. Ả bước xuống, vươn vai, ngửa mặt đón những tia nắng đầu
tiên.

— Em là một trong số vài người hiếm có trên đời, hàng ngày trông thấy

mặt trời mọc và lặn.

Ả lơ đãng nắm bàn tay Alan:
— Tất nhiên khi mọi người làm việc thì em ngủ. Anh vào với em chứ?
Đêm qua không để lại dấu vết nào trên khuôn mặt ả, đôi mắt trong trẻo

màu tím không hề có quầng thâm.

— Anh muốn về - Alan cáo từ.
Norbert lảng xa vài bước cố nén cơn ngáp. Như tất cả mọi người trên Bờ

Biển, anh biết tỏng Nadia Fischler và ngán ngẩm khi thấy cô ả chài được
ông chủ tạm thời của anh ta nhanh đến thế. Cái ông Pope này tuy vậy cũng
dễ mến, với cái vẻ không ăn cánh lắm với bọn con bạc xưa nay vẫn thường
lên mặt kiêu căng chịu không nổi. Chúng làm như hễ có tiền trả cái quyền
đặt đít lên ghế xe Rolls là có luôn quyền xử sự thô lỗ. Khốn nỗi, cặp bồ với
ả Fischler nhất định Pope sẽ bị ả vặt trụi, có khi chỉ còn độc chiếc xà lỏn
che thân.

— Anh đùa đấy chứ, Alan?
— Mệt bã ra rồi đây này.
— Không được bỏ rơi người ta đúng vào lúc mọi chuyện đến hồi hẫp

dẫn. Norbert!

— Dạ, bà bảo gì?
— Xếp xe. Đợi.
Ả dúi vào tay Norbert tất cả số tiền lẻ còn lại trong xắc. Anh ta đút túi

liền.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.