BÃI BIỂN CÂY CỌ - Trang 175

Alan đứng khựng lại, thần kinh như bị quả đạn pháo nghiền nát. Đứng

như trời trồng giữa quầy bạc và bàn chơi. Nadia vồ lấy mấy quân bài từ tay
chủ ngân hàng ném ra, bật lên.

— Nhà con 6 điểm - hồ lì rao to.
Hoàng tử Hadad cũng vật bài xuống.

***

Độ năm giờ chiều tiệm Romano đã vơi khách. Lúc bảy giờ chỉ còn lại

vài bợm nhậu lai rai. Tám giờ, Tom bắt đầu đóng cửa. Gã liếc trộm Samuel
Bannister ngồi cùng một tên lạ mặt trên ghế dài ở cuối phòng. Tên lạ mặt
dáng lực lưỡng, có chiếc mõm mục sư, mái tóc xám đeo kính không gọng.
Tên là Cornelius Grant hành nghề luật sư, trước kia đã mài đũng quần cùng
trường với Bannister. Mỗi lần gặp trường hợp gai góc trong nghề Samuel
đều tham khảo anh ta. Vả lại, lần này không phải chỉ là chuyện khó xử bình
thường.

— Mình không nói là chuyện này xảy ra thật đâu Cornelius, chỉ muốn

cậu coi như thể...

— Nhắc lại câu chuyện vớ vẩn ấy nghe thử.
— Thế này nhé. Giả dụ có một thằng cha nào đó không tự nó đòi hỏi

nhưng bỗng nhiên được một công ty bự cấp tấm séc...

— Loại công ty như Hackett chẳng hạn? - Grant tình cờ buột miệng.
Samuel vội giương mắt nhìn lên. Cornelius vẫn thản nhiên nhìn đi chỗ

khác.

— Cứ cho là nhà Hackett cũng được.
— Tấm séc bao nhiêu?
— To đùng. Ví dụ một triệu đôla hơn.
— Về khoản gì?
— Mình nói rồi, chẳng về món gì sất. Do nhầm lẫn thôi.
Grant bực dọc nhìn vào mặt gã:
— Thôi đi Sammy, đừng giả bộ ngốc nghếch nữa! Đời thuở nào người ta

bỗng dưng cấp séc cho.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.