BÃI BIỂN CÂY CỌ - Trang 183

— Em hối hận về chuyện tối hôm nọ... Rất buồn... Anh lo lắng vì Pope...

Em bị căng thẳng đầu óc...

Anh ném một cái nhìn sắc nhọn dò xem giọng điệu khác thường này liệu

có che giấu cạm bẫy gì, liệu có phải là để khai mào cuộc xô xát tái diễn.

— Ồ, chuyện vặt.
— Không, không, em có lỗi. Đáng lẽ phải ghé vai đỡ anh, ủng hộ anh...

Thế mà em lại...

— Không sao đâu Christel, cho qua thôi.
Lúc này anh thấy chính mình đang mềm lòng.
— Anh không ngủ à?
— Không. Đang mải nghĩ.
— Anh định đi sao?
— Không.
Anh đã hứa đến gặp Alan. Nhưng anh không đi được nữa, mà còn phải

buộc Alan quay về. Cuộc phiêu lưu tuyệt diệu chỉ diễn ra trong tưởng
tượng thôi.

— Chúng tống anh ta ra vỉa hè, em hiểu không?
— Em hiểu.
Và rất tự nhiên, Anh đột ngột thổ lộ điều đáng lẽ không để Christel được

biết:

— Em cần phải biết thêm rằng: nhà Hackett vừa tống nốt cả anh ra cửa

nữa.

***

Alan lên bờ đi vài bước trên bãi cát đến kéo sợi dây vòi hương sen.

Luồng nước mạnh lạnh buốt làm anh ngạt thở. Anh cố đứng thật lâu. Vừa
rồi anh bơi ra tít ngoài xa. Sóng biển xua tan chướng khí hồi đêm. Nhưng
đầu óc tỉnh táo lại làm anh nhận rõ tình cảnh rối bời hiện nay. Nói với
Bannister thế nào đây? Anh rùng mình, gọi chú hầu bãi tắm hơi thuê một
chiếc lều.

— Không còn, thưa ông. Có khách hết rồi.
Alan nghi hoặc nhìn, hắn nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.