BÃI BIỂN CÂY CỌ - Trang 192

— Vâng... - anh lắp bắp, cố đưa miếng trứng qua dinh lũy hàm răng mà

không được.

— Một xứ sở tuyệt vời phải không bạn? Tôi đến đây với bà xã từ mười

năm nay. Ông trọ ở đâu?

— Majestic.
— Chúng tôi cũng ở đấy.
— Ông tới lâu chưa?
— Bữa qua.
Rất có thể bọn cớm đang ở sau lưng lão, nấp kín trong xó tối.
— Ông làm ở ngành nào thưa ông Pope?
Alan chỉ luôn vào chai vang:
— Rất vui lòng, - Price Lynch nói. - Tôi không quấy rầy ông chứ?
Cố giữ cho tay khỏi run, Alan rót rượu mời, thầm tức Bannister không

dự kiến loại câu hỏi này.

— Không sao đâu, - anh lại lúng búng.
Ham Burger nhấp môi vào ly.
— Rất ngon. Tuyệt. Ông kinh doanh loại gì ông Pope?
Alan vờ mải miết quệt bơ lên lát bánh.
— Các loại...
Hamilton nhìn với vẻ nể trọng.
— Hấp dẫn quá!
Lão lặng im giây lát rồi lấp lửng:
— Tôi ở ngành ngân hàng. Mà chắc ông đã biết. Nhà Burger.
Alan tắc nghẹn, rượu vang bỗng thành chua loét.
— Chúng tôi có độ ba chục chi nhánh.
Alan cố dồn sức chú ý vào đĩa thức ăn đầy trứng vụn lều bều trên dầu

mỡ, tay cầm nĩa xiên mẩu bánh chùi lấy chùi để. Không dám nhìn lên Price
Lynch nữa.

— Ông thích dùng trứng nhỉ!
Kéo dài trò ngốc nghếch này làm gì nữa? Alan sắp sẵn trong đầu câu:

“Ok, Price Lynch, chấm dứt đi thôi! Tôi chào thua! Ông bắt tôi cho rồi!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.