— Vâng... - anh lắp bắp, cố đưa miếng trứng qua dinh lũy hàm răng mà
không được.
— Một xứ sở tuyệt vời phải không bạn? Tôi đến đây với bà xã từ mười
năm nay. Ông trọ ở đâu?
— Majestic.
— Chúng tôi cũng ở đấy.
— Ông tới lâu chưa?
— Bữa qua.
Rất có thể bọn cớm đang ở sau lưng lão, nấp kín trong xó tối.
— Ông làm ở ngành nào thưa ông Pope?
Alan chỉ luôn vào chai vang:
— Rất vui lòng, - Price Lynch nói. - Tôi không quấy rầy ông chứ?
Cố giữ cho tay khỏi run, Alan rót rượu mời, thầm tức Bannister không
dự kiến loại câu hỏi này.
— Không sao đâu, - anh lại lúng búng.
Ham Burger nhấp môi vào ly.
— Rất ngon. Tuyệt. Ông kinh doanh loại gì ông Pope?
Alan vờ mải miết quệt bơ lên lát bánh.
— Các loại...
Hamilton nhìn với vẻ nể trọng.
— Hấp dẫn quá!
Lão lặng im giây lát rồi lấp lửng:
— Tôi ở ngành ngân hàng. Mà chắc ông đã biết. Nhà Burger.
Alan tắc nghẹn, rượu vang bỗng thành chua loét.
— Chúng tôi có độ ba chục chi nhánh.
Alan cố dồn sức chú ý vào đĩa thức ăn đầy trứng vụn lều bều trên dầu
mỡ, tay cầm nĩa xiên mẩu bánh chùi lấy chùi để. Không dám nhìn lên Price
Lynch nữa.
— Ông thích dùng trứng nhỉ!
Kéo dài trò ngốc nghếch này làm gì nữa? Alan sắp sẵn trong đầu câu:
“Ok, Price Lynch, chấm dứt đi thôi! Tôi chào thua! Ông bắt tôi cho rồi!"