BÃI BIỂN CÂY CỌ - Trang 207

Mụ đứng dậy, đến dưới vòi hương sen. Khỏa thân. Nể mặt ngài công

tước, Cesare nhìn lảng sang phía khác.

— Thôi được- Hubert Saran thỏa thuận, và hạ thấp giọng. - Hãy hứa đi,

tôi là người chi.

— Không hứa hẹn gì hết. - Cesare cả cười.
— Coi như xong rồi đấy Cesare.
— Tối nay, đúng chín rưỡi. Tôi đợi ở đại sảnh. Bai, bai, Mandy!
Gã đi không quay lại nhìn. Mụ không phải là loại hắn khoái. Mỗi lần

làm tình với mụ là mỗi lần gã cảm thấy bị tước đoạt hết các đặc quyền của
thằng đàn ông. Mặt khác, thứ đàn bà hùng hục làm gã mệt nhoài. Gã thích
sự dịu dàng, buông thả, khoái cảm lâng lâng. Gã luồn sau cầu nhảy, vẫy tay
chào người quen rất đông, xuyên qua hàng hiên quầy rượu đi thẳng tới bàn
có Betty Grone và gã khổng lồ Honor Larsen đang ngồi ăn trưa.

— Thịt sói Địa Trung Hải nướng. Từ Dieppe tới. Nói đúng ra, nó quá

cảnh Dieppe nhưng chở thẳng từ Dakar tới bằng tàu đông lạnh. Khỏe chứ
Betty?

Gã hôn lên trán Betty, nhón trái ôliu, uống một hớp champagne trong ly

của cô ả, chìa tay cho Larsen.

— Tất cả những điều tôi vừa nói đều giả dối. Ở đây cái gì cũng là giả

dối hết. Có những ngày tôi tự hỏi không biết chính tôi đây có tồn tại thật
hay cũng giả nốt! Betty, tối nay cô dự tiệc với tôi đấy nhé. Không bàn cãi gì
hết. Các vị khách kia đều nhận lời cả vì biết sẽ có cô và Larsen đến. Có cả
công tước De Saran và phu nhân này, có Louis Goldman, Arnold Hackett,
Hamilton Price Lynch và các bà xã nữa, cả lũ. Cô thấy thế nào?

Betty nói vài câu tiếng Anh với Larsen. Rồi bảo Cesare:
— Ông ấy sẽ đến, với điều kiện được trả tiền. Mời tất cả quý vị.
— Không được, tôi chi tất!
Ả bĩu môi kèm theo mắt nguýt dài.
— Đừng lằng nhằng thế, Cesare.
— Không được, bảo ông ta rằng...
— Thôi, cho qua. Ở đây hả?
— Đại sảnh Palm Beach, chín rưỡi tối. Được chưa?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.