BÃI BIỂN CÂY CỌ - Trang 211

— Đúng vậy thưa quí bà. Bây giờ là các kiểu nhẫn.
Khalil kín đáo kéo giám đốc ra một góc.
— Hoàng tử sẽ rất ưng chiếc cổ chó kia. Bán cho tôi sợi dây dắt luôn

thể.

***

Về đến phòng Alan nằm vật xuống giường và thiếp đi. Chuông điện

thoại reo liên hồi. Anh lần tay cầm máy, xem đồng hồ: bốn giờ. Sáng?
Chiều? Chẳng biết, lưỡi cứng đơ, anh lủng bủng.

— Hello!
— Alan đâu? Sammy đây!
— Mấy giờ rồi Sammy?
— Chín giờ sáng ở New York. Ngủ hay xỉn đấy? Nghe đây Alan, quan

trọng lắm! Tớ nghĩ kỹ rồi. Bỏ cuộc thôi!

Mất mấy giây sau Alan mới nghĩ ra Bannister nói gì. Tuy chưa hiểu hết

ý.

— Bỏ cuộc gì?
— Mình đã hỏi một tay bạn luật sư. Chúng mình ngu mất rồi. Alan,

đừng chi thêm nữa. Sẽ tìm cách bồi hoàn số đã tiêu. Nghe rõ không?

Một dòng chì đặc quánh trong mạch máu Alan.
— Trả lại được tiền cho ngân hàng là chúng nó phải chào thua mình!

Không có cớ nào để buộc tội cậu. Cậu báo chúng nó biết sự nhầm lẫn, đâu
lại vào đấy. Chúng cho cậu một chỗ làm, thế là ổn. Xóa sạch mọi chuyện.

— Cậu quên một chi tiết nhỏ. - Alan nói không ra hơi. Nghỉ một lát: -

Hết tiền rồi.

— Cái gì?
— Mất sạch tiền! - Alan gào to - Vì thế, trả sao nổi? Hiểu chưa?
— Không hiểu được - Bannister ấp úng.
— Hết, nhẵn nhụi, sạch trơn. Cậu muốn tớ thay đổi, thì đấy, xong rồi,

chúng lấy hết của tớ rồi!

— Alan, cậu đùa phải không? Định dọa tớ chứ gì?
— Không còn một đồng kẽm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.