BÃI BIỂN CÂY CỌ - Trang 215

thơm của cuộc sống đúng như nó phải như thế. Xa tít tắp là bãi tắm nhan
nhản người, khách bộ hành nhởn nhơ trên đường Croisette, bầy trẻ nhỏ
cười vang dưới bể bơi phản chiếu vào mắt anh các tia nắng lấp lóa từ gợn
sóng dội lên khi có người nhào xuống nước, những cánh buồm vẽ lên mặt
biển những vệt xanh thẫm viền bọt trắng xóa.

Alan lao vào phòng, xỏ chiếc quần, mặc áo rồi quay số 165.
— Trạm xe? Alan Pope, dãy 751. Cho xe tôi ra.
Tranh thủ thêm một giờ ngồi xe Rolls trước khi chui vào xà lim. Norbert

đã đi ngủ sau ngày lao động mệt đừ và chắc đang mơ thấy Nietschze và
Kant. Đại sảnh chật cứng người đẹp, chó, các cụ già bận đồ du thuyền, các
cô cậu bận đồ jean phô bày vẻ thanh lịch nhếch nhác.

— Thưa ông Pope, tôi là Serge sẵn sàng phục vụ. Ông cho biết có cần

gọi tài xế không?

Alan đeo kính mát ngồi vào tay lái.
— Khỏi. Cảm ơn.
— Thưa ông Pope.
Alan nhìn ra người vừa gọi:
— Tôi là Marc Gohelan, giám đốc khách sạn. Rất tiếc chưa có dịp chúc

mừng ông.

Tầm vóc trung bình, mồm kẻ cướp, mắt đen tóc vàng.
— Khi cần bất cứ điều gì, xin đừng ngần ngại. Chúng tôi chỉ mong ông

được vui lòng mọi bề trong thời gian lưu tại đây!

Alan gật đầu cảm ơn, mỉm cười và cài số. Anh cắt ngang đường lớn, rẽ

trái lao trên đường Croisette, ngạc nhiên trước niềm vui bản năng chợt đến
khi điều khiển chiếc xe chạy rất êm này. Ngạc nhiên không hiểu tại sao
mình còn cảm nhận được niềm vui mong manh này giữa lúc bộn bề trăm
nghìn nỗi lo toan? Xe vụt qua Palm Beach men theo bãi biển, rẽ phải ở chỗ
cây cột đề “Rừng Thông Juan".

Những thiếu nữ gần như trần truồng, da rám nắng biển quay đầu nhìn

theo xe anh: họ có biết đâu!

***

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.