BÃI BIỂN CÂY CỌ - Trang 216

Tuy thời tiết New York đang oi bức đến chết ngốt được, anh nhân viên

này vẫn đóng bộ chế phục rất bó màu xám. Trên áo đeo chữ B.

— B là gì? - bác gác cổng hỏi.
— Burger. Ngân hàng.
Nhân viên liên lạc đưa bức thư.
— Đưa tận tay ông Pope.
— Được. Ngay khi nào gặp.
Người đưa thư chào rồi nhảy lên xe đỗ bên lề đường trước cổng khách

sạn.

Hôm nay là 26 tháng bảy. Pope vẫn chưa thanh toán tiền trọ mà cũng

không thấy trở về từ ngày 23 đến giờ. Đáng nghi... Hay là chuồn rồi? Bác
gác cổng ngần ngại cân nhắc rồi quyết định bóc thư. Bác vào bếp đang đun
nước pha trà, hơ lá thư vào hơi nước cho bong hồ rồi dùng lưỡi dao bào
tách nhẹ mép trên phong bì. Lấy tờ giấy gấp tư trong đó ra, chắc mẩm đã
đoán trúng nội dung lá thư. Đọc một lượt không hiểu, phải đọc lượt nữa.
Bác choáng váng như bị ngựa đá phải dựa vào bàn mới đứng vững.

***

Tất cả chừng mười cô cậu túm tụm quanh chiếc ghế dài đặt dưới tán lá

thông rợp bóng. Một cậu cao lớn tóc đỏ trán quấn khăn đỏ đang gẩy ghita.
Một cậu khác nằm ngửa dưới đất đập vào chiếc binh toong rỗng đặt trên
rốn hòa theo tiếng đàn. Vài cô lẩm nhẩm hát. Đều trông trạc tuổi từ mười
tám đến hai nhăm. Thỉnh thoảng lại có khách qua đường bước chậm lại
nghe họ đàn hát. Bãi biển đông đặc sinh viên từ khắp châu Âu kéo tới kiếm
nước da đen dòn. Bánh mì không đến nỗi đắt, trái cây, cà chua cũng rẻ, ngủ
ngoài trời, giải trí và gái đều miễn phí, biển cả trời cao chẳng phải của riêng
ai.

— Chọc tức nhau chưa kìa! - Một gã Hà Lan nhẩn nha nhận xét, chỉ

chiếc Rolls trắng mui trần đỗ cách gã vài mét.

— Bọn trọc phú mới. - cô bạn vừa ngáp vừa bổ sung.
— Bọn lái bò.
— Mày có gan đi bát phố trong cái của kia không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.