BÃI BIỂN CÂY CỌ - Trang 226

— Căn phòng này, màu sắc, cửa sổ mở rộng...
Cô gái giả bộ rất đỗi ngạc nhiên.
— Anh có nghe nói đến Matisse sao? Đã giàu lại văn hóa cao, ghê thật!
— Trông anh có vẻ quê lắm à?
— Thoạt nhìn, tiền bạc thay cho văn hóa, duyên dáng, lịch sự và thông

minh. Sao anh đứng mãi thế, làm em băn khoăn quá!

— Biết ngồi đâu bây giờ?
— Trên giường em, - cô đáp với vẻ quả quyết.
— Anh sẽ nằm cả người lên đây mất.
— Có ai cấm đâu nào?
— Không ngủ đã hai thế kỷ rồi đấy.
— Cởi giày ra. Tự nhiên đi!
Alan thoáng lo ngại: có khi lại tái diễn cảnh đã xảy ra với Nadia, Betty

hoặc mụ lên cơn động đực ở Palm Beaeh.

— Chắc anh vừa chơi bời bê tha ở đâu phải không?
— Đêm qua anh ở Rome.
— Làm ăn?
— Mì ống, - anh thành thực đáp.
Cô cho hai thìa Nestcafe vào tách, hứng vào vòi nước nóng.
— Cho đường nhé?
— Có. Một viên thôi. Em không uống à?
— Em ghét thứ Nestcafe này. Con Lucy nó thích. Em thường nhảy ra

quán góc phố làm một tách expresso.

Cô mang cà phê tới cho Alan, nhìn mặt anh rồi phì cười.
— Cười gì thế?
— Cười anh. Trông như cậu học sinh bị phạt ở lại trường, vẫn lo về

chiếc Rolls à?

Alan ngồi ngắm cô đi đi lại lại, dùng chiếc cốc chải răng tưới cho mấy

chậu hoa. Một cô gái trẻ trung, yểu điệu, lành mạnh, hồn nhiên. Đẹp. Tim
anh thắt lại khi nhận ra rằng mình đã gặp một thứ rất hiếm có, rất quí giá
nhưng không còn cơ hội hiểu sâu hơn được nữa vì anh không tránh nổi các

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.