BÃI BIỂN CÂY CỌ - Trang 227

đòn của số phận đang giáng xuống. Terry lấy một cốc sữa chua trong tủ,
rửa chiếc thìa trong hộp Nestcafe rồi đến ngồi trên giường Lucy.

— Sao anh cứ nhìn em mãi thế?
Thực ra hai luồng mắt đang dán chặt vào nhau. Alan không thể nào nhìn

đi chỗ khác. Terry nâng chiếc thìa lên được nửa chừng khoảng cách từ đùi
đến miệng, cốc sữa đặt trên đùi. Không ai nói được câu nào. Tiếng bọn trẻ
nô đùa dưới phố, tiếng nhạc từ vô số chiếc đài thu thanh trong ngôi nhà
trước mặt vọng sang, vậy mà vẫn yên lặng. Bởi vì nếu hai người có nói lên
lời và phá vỡ sự yên lặng này thì cũng chỉ là để xác nhận điều họ vừa nói
với nhau bằng mắt, trong nỗi bàng hoàng trước sự thể xảy ra quá nhanh. Và
ngoài ý định của cả hai người.

— Terry!
— Vâng!
Sự sống đang ngưng đọng bỗng tiếp tục dòng chảy sau khoảnh khắc thời

gian dừng lại vừa qua, một khoảng trống không phải trong độ dài mà trong
cường độ thuần túy của thời gian. Alan những muốn hỏi cô gái xem có có
cảm nhận như anh không, nhưng cô quay nhìn đì chỗ khác.

— Anh muốn đến đón em ngày mai. Ta cùng đi bơi được không?
Chắc cô sẽ từ chối. Dù cô có nhận lời đi nữa, ngày mai anh đâu còn có

tự do để đến gặp lại cô? Thời hạn được hoãn của anh có thể chấm dứt bất
cứ lúc nào.

— Độ mấy giờ?
— Mười giờ.
— Vâng.
— Ở đây nhé?
— Ở đây.
Không riêng một mình Terry có thể cất cánh bay bổng. Lúc xuống cầu

thang Alan cũng bay. Ghế trước xe bị trẻ con ném đầy giấy gói kem sôcôla
nhầy nhụa. Alan chỉ nhẹ nhàng chùi sạch. Trên ghế sau các chú bé thân
thương còn bày cả một chiếc bánh hỏi nhân cá xốt cà chua úp mặt ôliu
xuống. Với mấy hàng chữ nguệch ngoạc trên cửa, xe trông giống thùng rác
hơn là giống chiếc Rolls.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.