BÃI BIỂN CÂY CỌ - Trang 233

— Cảng cũ, đối diện với sòng bạc mùa đông, ngay đầu cầu. Tàu Victory

II. Tôi sẽ mang xe đến đưa ông đi ngay bây giờ.

— Ông thuyền trưởng này!... - Alan ngập ngừng. Anh bỏ lửng, không

thể nói cho thuyền trưởng biết anh không ngủ đã mấy ngày liền. Một con
tàu! Một con tàu cho riêng mình! Ý muốn được tận mắt nhìn nó cháy bỏng
trong Alan.

— Tôi xuống ngay.
— Xin đợi ông ở đại sảnh.
Vô cùng phấn khích, Alan loạng choạng xỏ chân vào quần.

***

— Chào, - Bannister nói. - Anh biết tôi rồi: bạn thân ông Alan Pope.
Nhân viên bảo vệ nhìn anh, dò xét:
— Tôi đến lấy thư.
— Sao vậy? Ông ta đi rồi à? Không thấy bảo gì tôi.
— Ông ấy đi công chuyện cho hãng. - Samuel đánh bạo nói giữa cơn ho

sặc sụa. - Không kịp bảo cho anh.

— Đi có lâu không?
— Vài ngày... có thư từ gì không?
— Ông là bạn, vậy chắc ông có thể trả tiền thuê nhà tháng bảy cho ông

ta?

— Ông ấy quên à? Thật chứ?
— Thật. Hôm nay đã 26. Không phải vì không tin nhau, mong ông hiểu

cho. Chỉ cốt để hợp thức hóa tình hình thôi. 285 đôla.

Samuel rút sổ ngân phiếu bằng cử chỉ rất chúa.
— Trả luôn cho anh.
So với bãi lầy anh đã đẩy Alan vào thì chuyện này chẳng thấm tháp gì.

Ngoài một chi tiết: chưa chắc đã có số tiền đó trong tài khoản của anh.
Tháng nào Christel cũng kiểm tra rất kỹ phiếu lương của chồng, chỉ để lại
số tiền tối thiểu cho gã tiêu vặt. “Miễn là đừng nhậu nhẹt! - Ả tuyên bố với
vẻ độc ác rất mẹ con."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.