BÃI BIỂN CÂY CỌ - Trang 257

— Kia!
Trong khoảnh khắc một giây, anh muốn thổ lộ hết với cô, muốn cầu xin

cô che chở, anh không còn biết mình đang ở đâu, không hiểu những chuyện
gì đã xảy ra và anh đã tới chỗ này bằng cách gì. Anh nhìn thấy những ngọn
đèn của một chiếc tầu tuần tiễu đang rẽ sóng ra khơi sáng lên trong bóng
tối. Ở New York, có lẽ Bannister đã phải xỏ chân vào giày trước khi ngồi
vào bàn ăn. Anh hối hận vì đã đối xử thô bạo với bạn. Sammy Bannister chỉ
có cái lỗi là cầu mong cho bạn những điều mà anh ta không thể giải quyết
được cho chính mình trong cuộc sống.

Sarah ghì chặt tay anh:
— Anh mời em một ly cuối cùng chứ?
Larsen và Price Lynch có thể đã đứng trước cửa phòng anh.
— Sarah, tôi mệt lả ra rồi. Nếu không nhắm mắt được mấy tiếng đồng

hồ thì tôi đến ngoẻo mất.

— Dù sao thì anh cũng chết!
Họ đi vào trong sân khách sạn Majestic nơi từng đoàn xe du lịch đỗ nối

đuôi nhau. Đoàn xe vừa chở các nhà tỉ phú từ Palm Beach về, mặt mũi lão
nào cũng có vẻ căng cứng.

— Alan!
— Không, Sarah. Rất tiếc. Tôi không còn có thể đứng vững được nữa!
— Anh không thích ngủ với em à?
Cô nhìn anh, mỉm cười chế diễu.
— Đừng quên nhé! Ngày mai, ăn sáng ở đảo. Đến chỗ phòng đại sảnh

ấy vào hồi 11 giờ nhé.

Cô đi về phía thang máy mà không hề ngoảnh lại. Alan thầm nghĩ là nếu

ăn sáng ngày kia thì bữa ăn sẽ phải dọn ở tại nhà giam Grasse.

***

Đã 8 giờ tối, họ sắp ngồi vào bàn, Samuel lợi dụng lúc Christel đang ở

trong bếp để vào phòng, mở tủ và nghĩ xem nên mang những bộ quần áo
nào theo. Thật khó khăn... Anh chưa bao giờ đến vùng biển Xanh Da Trời.
Anh lắng tai nghe. Lại bay đến tai anh tiếng động quen thuộc của bát đĩa,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.