BÃI BIỂN CÂY CỌ - Trang 259

Ả lầm bầm giữa hai hàm răng rin rít:
— Đã có bệnh viện làm phước - Minh ước đã hủy rồi, lao đầu vào làm

gì!

— Anh phải đi vắng mấy hôm.
— Trong lúc người ta thải hồi anh?
— Anh có một tuần nghỉ hè mà.
Ả ném bông bắp vừa mới ăn được một nửa qua gian phòng và gầm lên:
— Anh muốn đi tới đâu? Với ai? Với tôi à? Pope! Pope! Lúc nào cũng

Pope! Anh đã cưới gã Pope ấy làm vợ à?

— Christel, đây chỉ là...
— Mới 50 tuổi đã chịu thất nghiệp, vợ anh thì không có một nguồn thu

nhập nào, vậy mà anh còn tính đi nghỉ với thằng cha Pope. Còn tôi, tôi
không được đi nghỉ à?

Samuel đặt cái cặp xuống, xo vai lại. Sau khi đã gọi điện thoại cho Alan,

anh đã nhờ Patsy lấy cho chiếc vé đi Nice. Trên hết mọi sự, bức thư của
nhà Burger ghi thêm vào tài khoản cho Alan hai triệu đôla làm anh hoảng
hồn. Mặc Christel muốn nói gì thì nói, ngày kia anh vẫn phải đi.

— Samuel, anh hãy nghe cho kỹ nhé - Nếu tối mai anh không có mặt ở

bữa cơm thì đừng trở về nữa. Tôi sẽ không còn ở đây nữa đâu.

Anh hy vọng rằng ả sẽ giữ lời.

***

Alan đã quá mệt nên không tài nào nhắm mắt nổi. Anh ném mình xuống

một chiếc ghế bành, tay cầm ly whisky. Anh đã ở giai đoạn cuối của cuộc
du lịch. Ham Burger có thể reo lên vì đã tóm được con mồi. Có tiếng gõ
cửa, Larsen chăng? Anh ra mở: Price Lynch đứng trước mặt.

— Tôi không ở lâu đâu, ông Pope ạ. Tôi có thể ngồi được chứ?
Lão ta không vận smoking mà mặc một chiếc vét bằng vải Cashmere

màu đen ngoài chiếc sơmi không thắt cravát.

— Ông không biết tôi đâu nhưng tôi biết ông rõ lắm - Ông mới 30 tuổi,

vừa bị thải ra khỏi nhà Hackett và đang có ý đồ dùng số tiền mà nhà ngân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.