BÃI BIỂN CÂY CỌ - Trang 258

xoong chảo va vào nhau khiến anh yên tâm. Từ cái buổi tối mà anh thú thật
với nàng là anh bị thải hồi, Christel chưa hề có một lời nào trách móc anh.
Anh vẫn tiếp tục ngủ trong buồng của lũ con cái, ả vẫn xử sự như thường
lệ. Thế nhưng, có một sự thật là từ 25 năm nay giữa hai người đang tồn tại
một thứ im lặng chưa được giải tỏa. Họ nói với nhau rất ít song điều đó có
thể gây ra một sự rạn nứt trong mối qui ước ảm đạm về quan hệ vợ chồng
của họ. Làm thế nào để báo cho ả biết anh sắp ra đi.

— Samuel!
— Gì thế Christel?
— Xong cả rồi!
— Tôi tới ngay đây.
Anh kiểm tra lại khóa vali lần cuối cùng, đóng cửa tủ và vào bếp.
— Đã dọn cả rồi, anh cứ ngồi vào bàn đi.
— Có vẻ ngon nhỉ...
Anh xẻ chiếc đùi gà rán được quấn với một bông bắp và một nhúm cải

lơ. Ả ngồi trước mặt anh, mở một chai bia và một hộp cocacola.

Họ cùng ăn và cùng thấy chẳng có gì cần thiết phải nói với nhau - Càng

im lặng, Samuel càng thấy khó tìm cách báo cho ả việc anh sắp ra đi. Anh
hắng giọng.

— Christel!
— Gì vậy?
Ả hỏi mà không nhìn anh, hai hàm răng vẫn đang dùng để tuốt hạt bắp.
— Trưa nay Alan Pope gọi điện thoại cho anh - Hắn đang ốm... ốm

nặng.

Không có một chút phản ứng nào. Anh nốc một hơi nửa chai bia đổ

trong ly.

— Anh cảm thấy có chút trách nhiệm. Em hiểu không?
— Về việc gì vậy?
— Cậu ta trẻ hơn anh. Ở trung tâm Hackett, anh có phần nào là người đỡ

đầu của cậu ta.

Ả khéo léo gỡ xương chiếc cánh gà.
— Anh nghĩ rằng cậu ta đang rất cần anh giúp đỡ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.