BÃI BIỂN CÂY CỌ - Trang 27

Lần cuối cùng cách đây đã bốn năm năm gì đó, lúc ấy tuy Christel ưng
thuận nhưng giữa chừng lại bỏ dở với lý do: ở tuổi này mà còn làm cái trò
tương tự như thông dâm thì thật là xấu xa và nực cười. Con cái đã lớn mụ
dâng hết mọi xung năng cho nhà thờ giáo phái Calvin ở khu phố, mà mụ là
một thành viên có giá và siêng năng. Từ lần ấy Bannister cạch đến già.
Nhưng đôi khi vẫn nằm mộng. Anh đỏ dừ mặt xin lỗi vợ:

— Anh vừa qua một cơn ác mộng.
— Tởm lợm quá I
Mụ vặn người chồm dậy. Chiếc áo ngủ vải bông tàng tàng bó quanh thần

hình voi nan. Bannister phải quay mặt đi tránh nhìn mụ đang ra xa giường.
Anh kín đáo nhắm nghiền mắt mong tìm lại được giấc mơ bị mất. Nhưng
không tìm thấy cô tóc nâu nữa, có lẽ đâu đó trong xứ sở mộng mị cô đang
ngồi sau guichet tự mơn man mà không chịu cộp dấu vào tấm phiếu du lịch
để anh có thể đi tới một nơi nào chỉ Chúa trời mới biết.

Điện thoại đổ chuông hai lần. Christel hiện ra giữa khung cửa trông gớm

chết với những bím tóc lố bịch màu hoe nhạt, đầu như lắp trực tiếp vào thân
mình, giữa vai và cằm không còn đủ chỗ cho cái cổ.

— Alan Pope!
Mụ quay gót, người thẳng đơ như bà hoàng hậu bị xúc phạm. Bannister

nhảy vội xuống giường. Đi chân đất qua hành lang phảng phất mùi bánh
quá lửa và cà phê mới xay. Tới phòng ngoài anh nắm lấy ống nói để bên
máy điện thoại.

— Alan hả?
— Mình cần gặp cậu.
— Bây giờ?
— Ngay tức thì.
— Không được đâu, chậm mất rồi.
— Bao giờ vậy?
— Ăn sáng ở Romano chăng?
— Không! Đông người quá. Tìm mình ở tiệm chả nướng Pierre. Ok?
— Alan, ít ra cũng phải nói cho mình...
Đường dây bị cắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.