BÃI BIỂN CÂY CỌ - Trang 29

Anh vội vã nhét tiền vào túi, đi ra cửa không bị trở ngại gì. Ra đến ngoài

đường anh cố kìm không co cẳng chạy. Rẽ vào con đường bên hông khối
nhà, anh dừng lại, đứng dựa hẳn vào bức tường cạnh đó mà thở dốc. Anh
băng qua phố, vào một tiệm rượu ngồi phịch xuống ghế. Người bán hàng
lừng khừng buông tờ Tin trường đua.

— Họ làm như cứ nghe mồm họ là thể nào cũng thắng cuộc. Cả tháng

lương đi đứt! Ông dùng gì?

— Một ly đúp
— Có đá?
— Uống không, không đá. Thôi, không lấy ly đúp nữa. Cho gấp ba lên.
Người bán hàng nhìn đồng hồ, vẻ không vừa ý. Mới có 9 giờ 12. Nói

chung các bợm nhậu quen thuộc không nạp nhiên liệu trước 12 giờ trưa.

***

— Oliver Murray gọi ông đến mười phút rồi đấy!
Bannister thấy có luồng nước lạnh toát chảy khắp người.
— Lão muốn gì?
Patsy dẩu môi tỏ ý không biết:
— Tôi mải bơi trong hồ sơ vụ fluor. Rắc rối lắm. 9giờ 20 rồi, có lẽ anh

nên tới đó.

Bannister nhẩm tính tất cả các khoản phụ cấp của mình, rà lại các mối

quan hệ có khả năng tiến cử anh vào một nơi làm ăn khác. Tới hành lang,
anh lau mồ hôi, sửa nút cravát, men sát tường, nặng nề trèo lên cầu thang
dẫn lên tầng “quí tộc".

Đến trước cửa phòng Murray, xuýt nữa anh quay lui, nhưng kìm lại

được. Anh nhẹ tay gõ hai tiếng rồi đẩy cửa. Murray nhìn ngay lên đồng hồ:
đã 9 giờ 22.

— Rất ân hận, thưa ông, tôi đến chậm, ông có khỏe không?
Im lặng. Murray vẫn trợn trừng nhìn anh, tay mần mò cây bút chì.
— Tôi đang bận giao dịch với Tokyo.
Mắt Murray phóng ra cái nhìn lạnh buốt.
— Hãng Mashibutu, chất fluor. Họ gọi tôi từ trụ sở chính.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.