BÃI BIỂN CÂY CỌ - Trang 273

***

— Mấy giờ rồi?
Đó là những tiếng đầu tiên Alan cất lên khi tỉnh giấc trước khi mở mắt.

Một mùi hương cà phê bay đến khiến cánh mũi anh phập phồng.

— 7 giờ 30, thưa ông.
Anh nhìn thấy một cậu trai đồng phục màu xanh sáng đứng trước mặt.
— Cậu là ai?
— Thưa ông, cháu là Costa, người nấu bếp của ông.
Anh ngồi trên giường, giụi mắt, nhìn một vòng quanh chiếc phòng rộng

lớn và lịch sự. Anh nhớ lại tất cả: anh đang ở trên chiếc du thuyền Victory
II và nếu anh không mơ ngủ thì đúng 8 giờ Honor Larsen sẽ đến đưa cho
anh ký hợp đồng, về đến tàu vào lúc giữa đêm, anh phải thuyết phục mãi
người thủy thủ gác tàu anh chính là chủ tàu chứ không phải ai khác. Được
một thủy thủ đánh thức, gã le Guern tái tam tái tứ xin lỗi và đưa anh về tận
căn phòng của anh, nơi gã vừa đặt mình đánh một giấc ngủ sâu.

— Để phòng xa, tôi đã tự cho phép gọi hầu ngài trứng tráng mỡ. Ngài có

thích không ạ?

Alan đáp:
— Rất tuyệt!
Anh nhìn thấy trên chiếc khay bạc to tướng nào là nước cam, bánh mì

nướng, bánh sừng bò, bánh xốp, mứt trái cây. Ngủ chưa được bốn tiếng
đồng hồ nhưng anh cảm thấy nghị lực tràn trề, thèm được đánh một bữa.
Anh tốn công vào bữa ăn sáng dường như đã tám hôm nay chưa có một
chút gì vào bụng, rồi anh vào buồng tắm bốn phía lát bằng đá cẩm thạch và
tắm một trận nên thân. Qua cửa sổ ở mạn tàu, anh nhìn thấy sườn của một
chiếc thuyền buồm màu đen và ở phía xa, mặt nước êm ả của hải cảng cũ
vẫn đều đặn vỗ vào bến Saint Pierre chan hòa ánh nắng. Anh trở lại chiếc
phòng trên boong, kéo riềm che, mở cửa sổ, vươn vai và hít căng phổi bầu
không khí mát mẻ của buổi sáng. 7 giờ 55 anh đã có mặt ở phòng khách.
Đúng 8 giờ không sai một giây, Honor Larsen có một người tháp tùng,
bước vào phòng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.