BÃI BIỂN CÂY CỌ - Trang 279

gọi về số của phòng Hamilton Price Lynch. Lập tức lão có ngay ở đầu dây
bên kia.

— Alan Pope đây!
— Ông ở đâu vậy? Tôi có việc cần nói với ông ngay.
— Tôi cũng vậy. Ông có thể đến phòng 751 của tôi được chứ?
— Tôi tới ngay!
Ba mươi giây sau, Ham Burger bước vào, trước khi Alan kịp mở miệng,

lão đã nắm tay chàng xiết thật mạnh.

— Tôi rất buồn về chuyện tối hôm qua, rất buồn. Đã mệt lại bị bọn chó

má ấy chúng tấn công... Tôi nổi sùng lên... Thật đáng tiếc!

Thoảng chút ngơ ngác, Alan bắt tay lão:
— Tôi có tin vui đây, ông Price Lynch ạ. Tôi vừa mới chuyển trả lại ông

số tiền mà ông đã trả nhầm cho tôi.

— Xin lỗi...
— Thế là tôi hết nợ ông. Ngân hàng quốc gia số 1 cũng vừa chuyển về

cho ông 1.170.400 đôla.

Ham Burger đổi sắc mặt:
— Không thể có chuyện đó được. Ông mới nói với tôi là ông thua bạc

sạch rồi kia mà!

— Đúng thế. Nhưng tôi có những nguồn khác. Vậy là chúng ta không

còn mắc mớ gì với nhau nữa. Tôi vẫn nhớ điều ông hẹn. Mới 9 giờ rưỡi
thôi mà. Thôi, xóa sạch mọi hiềm nghi nhé!

— Xin ông một giây, ông Pope, tôi rất mừng về điều ông vừa mới cho

hay. Vậy từ nay không có gì cản trở chúng ta trao đổi về câu chuyện mà tôi
đã đề nghị với ông nữa.

— Về ông Hackett?
— Phải, chuyện Hackett.
— Rất tiếc, ông Price Lynch ạ. Chuyện đó không liên quan gì đến tôi cả.
Ham Burger cười rất tươi:
— Thôi mà, thôi mà ông Pope. Tôi có những lời lẽ quá đáng tối qua,

những lời vượt ra khỏi ý nghĩ của tôi. Đấy không phải là một lý do. Tôi vẫn
giữ nguyên lời đề nghị: 20.000 đôla!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.