BÃI BIỂN CÂY CỌ - Trang 281

Bộ mặt của Price Lynch trở nên như một khối đá:
— Ông cho giá đi.
Alan ngạc nhiên nhìn lão.
— Tôi xin nhắc lại...
— Vậy giá của ông định như thế nào? Mỗi người đều có một cái giá, tôi

muốn biết cái của ông.

— Tôi đã nói là tôi từ chối.
— Ông Pope, ông rút ra khỏi cuộc quá muộn rồi đấy!
— Quá muộn rồi? Ông muốn nói gì vậy?
— Tôi không đem sự tồn tại của nhà băng của tôi để đùa giỡn với thói

thay đổi thất thường của một người nói lời rồi lại nuốt lời như không!

— Cái nhà băng của ông cũng như của lão Hackett chả dính dáng gì đến

tôi cả. Tôi cũng đã quên tiệt những chuyện mặc cả của ông rồi. Mời ông ra
cho!

— Lần cuối cùng, bao nhiêu nào?
Alan đẩy lão ra ngoài, vào phòng tắm lấy chiếc áo ba lỗ và ra ngoài để

mặc lão đứng như trời trồng trong phòng khách.

Price Lynch hét lên:
— Ông Pope!
Lão chạy ra chỗ thềm nghỉ ở cầu thang thì trong chớp mắt bóng Alan đã

mất hút giữa những nấc thang. Trong mấy giây đồng hồ, lão đứng bất động
như bị tê liệt. Không chỉ hỏng công chuyện mà cái thằng khốn nạn ấy vừa
ký án tử hình cho lão.

***

Mở to mắt nhìn mãi vào bóng tối cũng mệt, Bannister bật đèn đầu

giường, Anh cảm thấy có lỗi với tất cả mọi người! trước hết là với Christel
và Alan. Thế nhưng anh chỉ hành động vì hạnh phúc của họ. Anh ngọ
nguậy mãi trên giường, kêu ca rằng mới có 3 giờ sáng và quyết định không
ngủ tiếp nữa. Máy bay của anh cất cánh hồi 7 giờ. Anh trở dậy, đi chân đất
vào bếp và uống một ly nước lớn. Anh rón rén đi về phòng giữ cho Christel
khỏi thức giấc, mở tủ lấy vali xếp vào mấy bộ quần áo. Khi đã sửa soạn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.