BÃI BIỂN CÂY CỌ - Trang 285

— Vâng.
— Nó ngồi cùng bàn với bọn mình tối qua đó. Thằng cha mê tranh vẻ tài

tử ấy mà - Ông thấy rồi chứ?

— Rõ - nhưng mà lúc nào thì hành động?
— Ngay tức khắc. Tôi nhấn mạnh điều đó.
— Tôi sẽ tự đảm trách việc đó. Ông hãy tin vào tôi. Tôi sẽ cố gắng đến

mức tối đa.

Cesare gác máy. Hắn sắp gọi một số khác trong lúc Marion thu gọn

người lại trong một góc giường, điều hắn vừa quyết định quan trọng đến
mức trong 20 giây đồng hồ hắn đã quên bẵng đi sự có mặt của cô ở đó. Hắn
nhặt một cái áo ngủ bằng muslin đen, đôi giày cao gót lấp lánh vàng, cái nịt
vú và chiếc quần lót nhỏ xíu bóng lộn. Hắn vo viên lại ném cho cô.

— Cầm lấy quần áo và “phới" đi!
Marion vươn vai, rên rỉ:
— Cà phê.
Cesare túm lấy cánh tay và kéo cô xuống đất.
— Đồ rác rưởi! Ta sắp có việc mà lại!
Cô bàng hoàng mở to mắt, xoa xoa chỗ cùi chỏ vừa chạm vào mạ

giường và sợ hãi nhìn hắn:

— Anh điên đấy à?
— Cút ra ngoài. Ta đã cố gắng nói với cô một cách từ tốn song cô chả

hiểu gì sất.

— Đồ khốn nạn!
Cô đứng dậy, mặc áo không rời mắt nhìn hắn, cô ngồi xuống ghế để đi

giày. Cesare nói:

— Ra hành lang mà mặc quần áo.
Hắn nắm tay cô, kéo ra phòng ngoài mở cửa và đẩy cô ra. Rồi hẳn trở

vào phòng, nắm lấy ống nói:

— Marco đấy hử? Cesare đây. Tao có một khách hàng cho mày ở khách

sạn Majestic đấy - Alan Pope. Ừ... hôm nay! Ngay lập tức! Tao chờ đấy!

Hắn đặt máy và đi vào phòng tắm. Vừa mở vòi hoa sen, hắn vừa tự nhủ

thầm không rõ hắn đã làm tình với con điếm Marion đó chưa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.